Nghĩ lại cũng không có khả năng, ở đây vũ khí có trên ngàn loại, tin chắc rằng thứ quý giá hơn Truy Ảnh có không ít đi, Hoàng Phủ Ngạn Tước chắc sẽ không làm như vậy đây.
Nhưng theo sự miêu tả của Hoàng Phủ Ngạn Thương, Truy Ảnh là một loại vũ khí thượng thừa, ít nhất là loại phi đao mà Hoàng Phủ Ngạn Tước thích nhất, nếu đã vậyTruy Ảnh nhất định sẽ được hắn cất ở một nơi rất đặc biệt, hoặc là sẽ rất thận trọng cất ở một chỗ bí mật đi.
Ừ!
Liên Kiều gật đầu, theo sự suy đoán này, vậy cây dao Truy Ảnh nhất định không có cất chung với mấy cây phi đao này.
Mang theo lòng quyết tâm vô hạn, Liên Kiều lau mồ hôi trên trán lần nữa. Kim đồng hồ đã chỉ ba giờ sáng, qua mấy lần tìm tới tìm lui, Liên Kiều đã sắp tuyệt vọng rồi, cô không có phát hiện ra dấu hiệu nào của Truy Ảnh.
"Haizzz…" Cô tựa người vào tường, cắn cắn môi, sau đó hạ quyết tâm chạy vào bên trong.
Ánh đèn sáng rực từ trên cao chiếu xuống từng món đồ …
Đang lúc cô quẹo qua một góc, mắt chợt sáng lên!
Sở dĩ là như vậy bởi vì dưới tác dụng của ánh đèn, chỉ thấy cách cô một quãng không xa có một ngăn chứa đồ xem ra là làm bằng thủy tinh, dưới ánh đèn sáng rực đồ vật chứa trong đó phát ra một luồng ánh sáng hết sức chói mắt, đó chính là một cây phi đao đang phát ra ngũ sắc lóng lánh.
Trời ơi!
Liên Kiều giống như nhìn thấy kỳ quan thế giới ngây người tại chỗ, nhất thời cũng quên phải bước lên, mà cứ trừng mắt nhìn món đồ trước mắt.
Cái này …
Truy Ảnh! Cây phi đao này nhất định là Truy Ảnh!
Qua rất lâu cô mới phản ứng lại, lớn tiếng hoan hô sau đó vội vàng chạy đến trước ngăn chứa đồ đó, nhìn cây phi đao qua vách ngăn bằng thủy tinh.
Độ cao của ngăn chứa đồ rõ ràng là được thiết kế riêng phù hợp với chiều cao của Hoàng Phủ Ngạn Tước cho nên đối với Liên Kiều mà nói thì hơi có chút khó khăn bởi vậy cô chỉ có thể nghểnh đầu lên nhìn "Truy Ảnh" trong truyền thuyết!
Món đồ này thật quá đẹp!
Liên Kiều không kìm được thầm khen một tiếng, chỉ thấy chất liệu của cây phi đao này không giống những cây phi đao ở trên kia, bề ngoài sắc bén mà tỏa ra một luồng khí lạnh khiến người ta rùng mình, không sai, là khí lạnh!
Cho dù là ngăn cách bởi vách ngăn thủy tinh, cô cũng không khó cảm nhận được sức mạnh đặc biệt của cây đao.
Cô không biết nó được tạo thành bằng chất liệu gì nhưng tin rằng cây phi đao này nhất định là rất sắc bén, không gì là không xuyên qua được giống như lời Hoàng Phủ Ngạn Thương đã miêu tả.
Chỗ thu hút ánh mắt nhất là viên châu báu cực lớn đang phát ra luồng ánh sáng chói mắt được khảm trên chuôi đao, viên bảo thạch này màu xanh sẫm như nước biển xuyên qua vách ngăn thủy tinh cộng thêm ánh đèn không ngừng phát ra một luồng ánh sáng kỳ lạ, chiếu ngược lại trên tường một mảng màu xanh đậm.
"Truy Ảnh … mày thật đẹp!"
Bàn tay nhỏ của Liên Kiều áp trên vách ngăn thủy tinh như đang sờ sờ vào Truy Ảnh, cô không thể không thừa nhận chính mình đã bị vẻ đẹp của nó chinh phục tuy rằng cô không biết gì phi đao.
Qua một lúc, đôi mắt cô dần dần có biến hóa …
Không được, cô không thể chỉ nhìn thôi, nhất định phải cầm được Truy Ảnh trên tay mới được!
Nhưng … phải lấy nó ra bằng cách nào? Chỉ riêng vách ngăn thủy tinh này đã rất phiền rồi, lại không phải làm bằng thủy tinh thông thường, chắc là loại thủy tinh cường lực đi.
Nhưng mà … nhất định là sẽ có cách mở chứ, bằng không Hoàng Phủ Ngạn Tước làm sao mà lấy nó ra.
Nghĩ đến đây Liên Kiều thấy suy nghĩ của mình rất có lý, do đó nhón chân lê, tỉ mỉ quan sát, cuối cùng ông trời không phụ người có lòng, khoảng mười mấy phút sau cô rốt cuộc đã sờ thấy một khe hở ở một nơi rất khó tìm.
Cô mừng rỡ cười lớn, nhưng sau đó lại chau mày … cho dù tìm được khe hở nhưng cũng không mở ra được, có phải là còn có cơ quan gì khác không?
Thôi đành phải dùng sức một chút vậy.
Trước giờ chưa bao giờ phải dùng sức, Liên Kiều cuối cùng nhịn không nổi nữa, xoay người tìm một cây đao tương đối cứng rắn nhét vào khe hở, cây đao và vách ngăn tiếp xúc với nhau tạo nên một tràng tiếng ken két chói tai, nhưng không làm bớt đi quyết tâm của Liên Kiều!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!