Chương 27: (Vô Đề)

"Ngâm trong dịch của thi thể?"

Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn lại cây kim bạc sáng lóe trong hộp, chắc đúng, bằng không sao lại sáng hơn một cây kim bạc bình thường đến thế, không phải là do mài dũa, thì ra là vì nhiễm vào tinh túy của con người.

Mặc Di Nhiễm Dung nhấc lên một cây, nhìn về Hoàng Phủ Ngạn Thương nhẹ giọng nói: "Hoàng Phủ tiên sinh, anh cởi một nút áo sơ mi ra đi, bởi vì … tôi muốn lấy máu ở ngực anh!"

Hoàng Phủ Ngạn Thương sững người, sau đó cười cười: "Được!" Nói xong liền không chút do dự cởi một nút áo ở cổ áo ra.

"Ách ..."

Mặc Di Nhiễm Dung có chút không tự nhiên chỉ chỉ vào ngực hắn: "Phải cởi tới đây mới có thể lấy máu được …"

"Ồ …"

Hoàng Phủ Ngạn Thương suy nghĩ một chút, sau đó bất thình lình cúi xuống bên cô, trên môi câu lên một nụ cười tà: "Vậy đi, em tự mình làm giúp anh đi, bằng không anh không biết phải cởi đến cái nút nào thì thích hợp…"

Giọng nói trầm thấp ngọt ngào mà mê người như một loại rượu ủ lâu năm, lại có một cảm giác mê hoặc lòng người.

Gương mặt trắng nõn của Mặc Di Nhiễm Dung nổi lên một vầng hồng, cô không nói gì, chỉ khép mắt giơ bàn tay nhỏ nhắn nhẹ phủ lên ngực hắn, ngón tay trắng nõn nà có chút ngượng ngùng cởi một nút áo sơ mi của hắn …

Lồng ngực rắn chắc của người đàn ông dần xuất hiện trước mắt cô, da thịt màu đồng cùng cơ thịt săn chắc khỏe mạnh lộ ra một vẻ dụ hoặc khó mà bỏ qua …

Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn cô gái trước mắt không chớp, thấy cô có chút ngượng ngùng khép mắt lại, trong cổ họng phát ra một tiếng cười trầm trầm.

Cô gái này – đơn thuần biết mấy!

Mặc Di Nhiễm Dung quả thật rất ngượng, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cô chủ động cởi áo sơ mi của một người đàn ông, với lại … ánh mắt hắn quá không câu thúc, thật lớn mật!

"Đầu kim này rất nhỏ, cho nên anh sẽ không cảm thấy đau lắm đâu!" Cô nhấc một cây kim bạc, cố gắng bỏ lơ ánh mắt của hắn.

"Được!" Lại là một tiếng trầm trầm rất dễ nghe mang theo sự quyến rũ khiến người nghe tim đập loạn xạ.

Đầu kim nhẹ xuyên qua da ngực của Hoàng Phủ Ngạn Thương, đây vốn không phải là cây kim bạc thông thường, vì vậy sau khi chích vào, máu tươi chầm chậm chảy ra, sau đó cô lấy ra xấp vải đã được chuẩn bị sẵn, thấm từng giọt máu vào.

Điều khiến Hoàng Phủ Ngạn Thương cảm thấy kỳ lạ là khi máu vừa tiếp xúc với xấp vải, máu từ miệng vết thương ngay lập tức ngưng chảy.

Hắn vừa định nói gì, Mặc Di Nhiễm Dung đã lên tiếng trước …

"Em giúp anh xử lý miệng vết thương … miệng vết thương chỉ còn đau một chút thôi!" Cô nhìn hắn nhẹ nhàng nói.

Hoàng Phủ Ngạn Thương cười cười: "Chỉ một vết kim châm thôi rồi, ngay cả miệng vết thương cũng không thấy, không cần xử lý đâu!"

Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ lắc đầu, "Anh không hiểu rồi, miệng vết thương này của anh là do kim bạc bị ngâm trong dịch thi thể tạo thành, nếu như không dùng cách giải Giáng để xử lý vết thương, vậy anh …"

Cô ngừng lại, ánh mắt có chút không tự nhiên.

"Anh sẽ thế nào?" Hoàng Phủ Ngạn Thương rất thích nhìn vẻ muốn nói lại thôi của cô, ngay cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng vô cùng.

Mặc Di không dám đối mặt với sự dịu dàng của hắn, nhẹ giọng nói: "Anh sẽ bị trúng Giáng Đầu, đến lúc đó, anh sẽ không thể khống chế lý được lý tính mà đi làm một số việc không thể tưởng tượng!"

Môi Hoàng Phủ Ngạn Thương khẽ câu lên một đường cong, trong lời có lời nói: "Thực ra anh bây giờ so với trúng Giáng Đầu đâu có gì khác biệt!"

Một câu nói khiến cho Mặc Di Nhiễm Dung có chút nghi hoặc, cô không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, lại đưa tay lật mí mắt của hắn lên, kiểm tra xong mới thở phào nói: "Hoàng Phủ tiên sinh, anh yên tâm đi, anh bây giờ không có trúng Giáng Đầu!"

Ách …

Hoàng Phủ Ngạn Thương không ngờ lời nói của mình khiến cô hiểu lầm như vậy, thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, hắn quả thật nhịn không nổi cúi đầu hôn xuống đôi môi anh đào của cô, trong ánh mắt kinh ngạc của cô, hắn nói: "Em thật là khiến anh không thể không yêu!"

"Anh …"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!