Bệnh vẫn chưa khỏi hẳn, đầu vẫn mơ mơ màng màng, nhưng cố gắng, cố gắng ...
***
Từng tràng tiếng chim líu lo phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng sớm, sương mù dần tan hé lộ ra phong cảnh biển Seattle trong xanh đẹp như một bức tranh. Nơi đây nằm gần vịnh Puget, bốn phía được bao quanh bởi màu xanh của trời và nước cho nên được mệnh danh là "thành phố màu xanh ngọc" của nước Mỹ.
Màu xanh lam của nước biển như nhuộm một màu xanh phỉ thúy lên cả thành phố, giữa màu xanh lục của cây cỏ nổi bật lên một căn biệt thự xa hoa màu trắng, đẹp đẽ như một tòa lâu đài trong truyện cổ tích.
Chủ nhân của căn biệt thự đó không ai khác hơn là vị pháp y nổi tiếng thế giới và cũng chính là em trai của Hoàng Phủ Ngạn Tước
- Hoàng Phủ Ngạn Thương!
Cơn gió buổi sáng nhè nhẹ thổi qua, mang theo một mùi cỏ hoa dễ chịu, ánh mặt trời ấm áp nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ. Cửa phòng khách chính của căn biệt thự chợt bị đẩy ra, một thân hình thon thả bước ra, chầm chậm tản bộ trên thảm cỏ xanh mướt, ánh mặt trời chiếu trên gương mặt xinh như mộng kia, ánh lên đôi mắt màu tím khiến nó càng trở nên mê người.
Cô gái đang tận hưởng ánh nắng mặt trời ấm áp kia không hề phát hiện ra nhất cử nhất động của mình đều lọt vào đáy mắt của người đàn ông sau lưng.
Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu vào Hoàng Phủ Ngạn Thương làm cho bóng hắn kéo dài trên thảm cỏ, đôi mắt thâm thúy màu đen tràn đầy nhu tình vì người con gái trước mặt mà phát sinh biến hóa.
Từ lúc từ Hồng Kông về đến nay, hắn đã tìm mọi cách để Mặc Di Nhiễm Dung lưu lại bên cạnh mình, mà ngay lúc cô đang có ý định lưu lại một thời gian, Hoàng Phủ Ngạn Thương liền đề nghị cô vào ở trong biệt thự của mình, bởi vậy, hắn còn cố ý chọn căn biệt thự ở gần Seattle, mục đích chính là hy vọng giữa phong cảnh tươi đẹp của nơi này quan hệ giữa hai người có thể tiến triển thêm một bước.
Thời gian ở cạnh nhau càng lâu Hoàng Phủ Ngạn Thương càng thấy mình say mê cô, cuộc sống của Mặc Di Nhiễm Dung rất có quy củ, mấy giờ thức dậy, mấy giờ dùng cơm, mấy giờ đi dạo, mấy giờ đi ngủ, cơ bản là mỗi ngày đều không có khác biệt lớn lắm, cô rất thích yên tĩnh, trừ ra vài lần làm chiêm bốc, thời gian còn lại đều là ngồi yên suy nghĩ.
Cho dù là như vậy, hắn vẫn không có thuốc chữa mà trầm luân trong đoạn tình cảm này, chỉ nhìn vào đôi mắt trong suốt như thủy tinh kia, chính mình liền tự nguyện vạn kiếp bất phục.
Cuối cùng cũng cảm thấy được ánh mắt nóng bỏng nhìn về mình từ phía sau, Mặc Di Nhiễm Dung ngừng bước chân, quay đầu lại, bất thình lình nhìn thẳng vào đôi mắt đầy thâm tình của Hoàng Phủ Ngạn Thương.
Cô cười cười, không nói gì, chỉ đứng yên ở đó.
Hoàng Phủ Ngạn Thương bước nhanh về phía trước, gương mặt bừng sáng dưới ánh mặt trời, thâm tình nhìn cô: "Tối qua ngủ có ngon không?"
Cô nhẹ gật đầu, hít sâu vào phổi luồng không khí tươi mới …
"Nơi đây không khí thật tốt, phong cảnh cũng rất đẹp, không hổ là nơi hưởng thụ cuộc sống!"
Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe xong, trong lòng nổi lên một tia ngọt ngào, hắn vội vàng nói: "Nhiễm Dung, nếu như em thích nơi này, có thể ở lại mãi mãi!"
Ý tứ trong câu nói của hắn rất rõ ràng.
Mặc Di Nhiễm Dung lại ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn, sau đó cười cười nói: "Hoàng Phủ tiên sinh thật thích nói đùa, đây là nhà anh, tôi làm sao có thể ở lại mãi được? Chẳng lẽ không sợ người chủ nhà như anh đuổi đi?"
Nói xong hơi xoay đầu về hướng vườn cây rậm rạp, trên mặt hiện ra một ý cười dịu dàng.
"Nhiễm Dung …"
Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe mấy lời này, trên gương mặt anh tuấn xẹt qua một tia u ám, hắn duỗi tay, kéo thân hình cô xoay lại lần nữa nhìn thẳng vào hắn.
Cô không hiểu chuyện tình cảm hắn có thể chịu được, nhưng hắn không thể chịu được chuyện cô không hiểu tình cảm của hắn.
Trái ngược với vẻ kích động của hắn, Mặc Di Nhiễm Dung ngược lại rất bình tĩnh nhìn hắn, thái độ của hai người rõ ràng là rất đối lập, cô chỉ điềm đạm hỏi: "Hoàng Phủ tiên sinh, anh có gì muốn nói với tôi sao?"
Hoàng Phủ Ngạn Thương thở dài một hơi, nhìn chăm chú vào đôi mắt màu tím của cô, từng câu từng chữ nói rõ ràng: "Nhiễm Dung, chẳng lẽ em còn chưa biết tình cảm của anh dành cho em sao? Anh yêu em, là tình yêu xuất phát từ nọi tâm, qua những ngày gần gũi với em, anh phát hiện mình càng ngày càng không thể rời xa em được!"
"Thì sao?" Mặc Di Nhiễm Dung lần nữa hỏi lại câu hỏi này, trên mặt không có vẻ gì là xao động khi nghe những lời của hắn.
Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe cô hỏi câu này, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Cho nên anh muốn em ở bên cạnh anh cả đời, bất kể là ở đâu, anh muốn em … gả cho anh, trở thành vợ của anh!"
Mặc Di Nhiễm Dung rất rõ ràng là bị lời nói của hắn làm cho chấn động, cô sững sờ nhìn hắn, không nói được một câu.
"Nhiễm Dung …"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!