Định post hôm qua nhưng bị cảm nặng quá, không cách nào hoàn thành được.
***
Vận mệnh, đều là do trong lúc vô tình mà phát sinh một chuyện gì đó, như một cảm giác nảy sinh trong chớp mắt, lại như, duyên phận của hai người, chỉ có thể nói, vận mệnh vốn kỳ diệu vô cùng …
***
Sáng sớm, Liên Kiều từ trong từng trận hương hoa và tiếng chim hoan ca mà thức dậy, đây là cảm giác mà mỗi buổi sáng từ sau khi tiến vào "Hoàng Phủ" cô cảm nhận được.
Căn biệt thự độc lập của Hoàng Phủ Ngạn Tước ở rất gần vườn hoa, bởi vậy mỗi lần có gió thổi qua, mùi hương hoa nhàn nhạt sẽ theo gió bay vào trong phòng, mang theo ánh nắng buổi sớm tươi mát chiếu vào phòng làm cho tâm tình của con người trở nên nhẹ nhàng rất nhiều.
Ít ra đó là cảm nhận của Liên Kiều, nhất là tối qua cô quả thật đã làm Hoàng Phủ Ngạn Tước tức giận như vậy!
Chỉ nghĩ tới đây là Liên Kiều đã thấy vui vẻ đến nỗi cười thành tiếng, vừa nghĩ đến gương mặt tức giận đến lúc đỏ lúc xanh của Hoàng Phủ Ngạn Tước là trong lòng cô vui như mở hội, thật thú vị, hôm nay tiếp tục thôi!
Nhưng … cô nhìn đồng hồ, lúc này chắc là Hoàng Phủ Ngạn Tước đang ăn sáng, hắc hắc, cô vội vàng ngồi dậy, dùng vận tốc nhanh nhất làm vệ sinh cá nhân sau đó xông ra khỏi phòng, hướng về phía biệt thự chính mà chạy.
Phòng khách lớn của biệt thự chính rất yên tĩnh, ánh mặt trời lặng lẽ chiếu trên mặt những viên gạch Đại lý đen bóng lót sàn phản chiếu lại từng luồng sáng yếu ớt, Hoàng Phủ Ngạn Tước và Triển Sơ Dung trước giờ vẫn có thói quen uống trà sáng cho nên vừa sáng sớm đã nhàn nhã ngồi ở phòng khách vừa xem báo vừa thưởng thức danh trà, mùi thơm ngào ngạt loại trà nổi tiếng theo gió mà lãng đãng khắp phòng …
Khi Liên Kiều tung tăng xuất hiện ở phòng khách chính, mắt hai người già liền sáng lên …
"Liên Kiều, đến đây …" Triển Sơ Dung tươi cười vẫy tay với cô.
"Bác trai bác gái, chào buổi sáng!" Liên Kiều cực kỳ ngoan ngoãn vừa nói vừa ngồi xuống giữa hai người.
"Thức dậy rồi chắc là chưa ăn sáng phải không? Lâm tỷ …" Hoàng Phủ Ngự Phong quan tâm hỏi, thuận tiện lên tiếng gọi quản gia.
Lâm tỷ tiến đến, vội nói: "Lão gia, phu nhân, bữa sáng của Liên Kiều tiểu thư đã được chuẩn bị xong!"
Vì suy nghĩ đến xuất thân của Liên Kiều, Triển Sơ Dung rất tỉ mỉ dặn dò quản gia nhất định phải chuẩn bị thức ăn phù hợp với khẩu vị của cô.
"Ừm!" Triển Sơ Dung gật đầu nhưng nhìn thấy Liên Kiều đang ngáp liền quan tâm hỏi: "Thế nào? Tối qua không ngủ ngon à?"
Liên Kiều lắc đầu nói: "Dạ không phải, bác gái, tối qua con ngủ rất ngon!" Nói đến đây cô lại như nhớ ra cái gì, liền nhìn xung quanh một vòng.
"Sao vậy?" Triển Sơ Dung ngạc nhiên hỏi.
Trong mắt Liên Kiều xẹt qua một tia thất vọng, "Bác trai bác gái, Ngạn Tước … anh ấy đâu?"
Không phải chứ, mới sớm như vậy đã đi công ty sao?
Triển Sơ Dung cười cười trả lời: "Hôm nay mới sáng sớm chúng ta đã không thấy nó đâu, Lâm tỷ, đại thiếu gia đã dùng bữa sáng chưa?"
Lâm tỷ lắc đầu: "Phu nhân, hôm nay tôi cũng không thấy bóng thiếu gia đâu, mà bữa sáng thiếu gia cũng chưa động đến!"
"Chuyện này là thế nào? Ngạn Tước mới sáng sớm đã đi công ty rồi sao?" Hoàng Phủ Ngự Phong buông tờ báo trên tay xuống, có chút hoài nghi hỏi.
"Cái này …" Lâm tỷ ngập ngừng đáp: "Theo lý mà nói thì đại thiếu gia không có thói quen ra ngoài giờ này …"
Nhưng mà, lúc này …
"Tiêu rồi …" Chỉ thấy Liên Kiều vẻ mặt ủ rũ, thân hình nhỏ nhắn ngồi bất động trên sofa.
"Sao vậy Liên Kiều?" Triển Sơ Dung bị vẻ mặt của cô dọa giật mình, vừa nãy còn rất vui vẻ mà, sao chỉ chớp mắt lại trở thành thế kia?
Liên Kiều nghe bà hỏi, bàn tay nhỏ bé vô ý thức nắm lấy tay Triển Sơ Dung, vẻ mặt ủy khuất nói: "Anh ấy nhất định là đã bỏ nhà đi rồi, không cần con nữa!"
Một câu nói khiến cả Hoàng Phủ Ngự Phong và Triển Sơ Dung ai nấy nhìn nhau, nhất thời không hiểu ý cô là gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!