Chương 24: (Vô Đề)

Tiếng khóc của cô làm tim Hoàng Phủ Ngạn Tước như bị ai hung hăng bóp mạnh một cái, nhưng sau đó câu mắng của cô càng khiến cơn tức trong lòng hắn bộc phát ...

'Em nói cái gì? Em nói lại lần nữa thử xem!' Giọng nói trước giờ vẫn trầm ấm tao nhã chợt trở nên cao vút, đây là dấu hiệu cơn tức đã lên đến đỉnh điểm, bàn tay to lại giơ lên lẫn nữa.

Nhưng Liên Kiều đang chỉ lo khóc nào có chút ý đến đôi mắt đầy lửa giận đang chiếu từ trên xuống, cô không chịu thua, gào lên lần nữa: 'Anh là tên xấu xa, em ghét anh, ghét anh tới chết!'

Từ nhỏ đến lớn, tuy nói là cô bị cha mẹ bỏ rơi nhưng trước giờ ông nội cực kỳ thương yêu cô, trước nay chưa bao giờ phải chịu sự ủy khuất lớn như thế, mà hành động này của Hoàng Phủ Ngạn Tước đối với cô mà nói đúng là trời đất sụp đổ, cảm giác bỏng rát nơi mông truyền tới đau như bị bỏng!

Hắn quả thật đánh cô!!!???

Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô vẫn giữ nguyên giọng điệu không phục vừa khóc vừa gào, bàn tay to lại giơ lên, không chút do dự đánh xuống ...

'Aaaa ......' Liên Kiều đau đớn kêu lên ...

'Còn dám mở miệng mắng người?' Hắn cao giọng hỏi, chau mày nhìn cô gái mặt đầy nước mắt trước mặt.

'Em ... em ...' Liên Kiều đã khóc không thành tiếng, chân lại dãy dụa, tay hung hăng bấu vào chân hắn một cái.

'Xem ra em vẫn còn chưa nhớ kỹ, đánh em chưa đủ đau đúng không?'

Giọng nói thì vẫn bá đạo và đầy nguy hiểm, đôi mắt màu đen vì lửa giận thiêu đốt như sắp biến thành màu đỏ chăm chăm nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của cô, lớn tiếng quát, tuy trong lòng hắn cũng có chút đau lòng nhưng nha đầu này quả thật quá nghịch ngợm rồi, lần này hắn phải làm cho đến cùng.

Nói xong tay lại giơ lên như sắp vỗ xuống lần nữa ...

'Em nhớ kỹ rồi, nhớ kỹ rồi ... hu hu ...' Liên Kiều thấy hắn có vẻ như định đánh tiếp, vội vàng vừa khóc vừa nói.

Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vậy mới buông tay xuống, giọng vẫn lạnh lùng nói: 'Biết mình sai ở đâu chưa?'

'Biết rồi ...' Liên Kiều khóc đến hít thở không thông, nước mắt gần như làm ướt cả quần của Hoàng Phủ Ngạn Tước.

'Sai ở đâu?'

Hoàng Phủ Ngạn Tước bắt buộc mình vai ác này phải tiếp tục diễn tiếp, như vậy mới có thể trị được cô nhóc bướng bỉnh này dù rằng lòng hắn sớm đã bị nước mắt của cô làm cho tan tác, hỗn loạn không thành cái gì rồi.

Liên Kiều nghe hắn hỏi vậy, nhất thời cũng không nghĩ ra mình rốt cuộc sai ở đâu, nhưng khi ánh mắt liếc sang thấy bàn tay hắn hơi động đậy, sợ đến nỗi vội vàng nói: 'Em không nên mắng anh là xấu xa ... hu hu ...'

'Còn gì nữa?' Giọng nói của Hoàng Phủ Ngạn Tước lần nữa lại cao vút? Mắng hắn là chuyện nhỏ, chuyện lớn hơn cô còn chưa chịu nhậnn.

'Em ... em ...' Nước mắt của Liên Kiều rơi như một chuỗi trân châu bị đứt dây, trong đầu không ngừng suy nghĩ: 'Em ... em không nên cười nhạo nhân viên đó ...'

'Nói trọng điểm đi!'

Tính nhẫn nại của Hoàng Phủ Ngạn Tước sớm đã bị cô làm ất sạch. Nha đầu này, căn bản là không biết mình sai ở đâu!

Đáng chết!

Trong lòng Liên Kiều ngay cả ý muốn chết cũng có luôn rồi, nước mắt rơi càng dữ dội, 'Hu hu ... người ta ... người ta không biết sai ở đâu ... hu hu ...'

Quả đúng như hắn nghĩ ...

Hoàng Phủ Ngạn Tước dự đoán quả không sai một ly, vẻ anh tuấn trên gương mặt như bị một màn sương lạnh bao phủ khiến nó trở nên lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm như đầm nước nhìn cô, trầm giọng hỏi: 'Là ai sáng hôm nay hứa với anh là không nghịch ngợm nữa?'

Liên Kiều bị vẻ lạnh lùng của hắn kích thích, chợt nhớ đến chuyện sáng nay, vội vàng trả lời: 'Em, là em!'

Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô vẫn còn nhớ, lửa giận trong mắt từ từ giảm bớt, tiếp tục hỏi: 'Vậy trưa nay ai thừa lúc anh không chú ý lén chạy đến chỗ khác chơi?'

Liên Kiều chu môi, giọng càng nhỏ: 'Là em ... nhưng mà, nhưng mà anh gọi điện thoại lâu như thế ...'

'Nhưng mà sao?' Hoàng Phủ Ngạn Tước lạnh lùng hừ một tiếng, dọa cô sợ hết hồn, vội vàng im bặt, chỉ còn lại tiếng thút thít.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!