Chương 21: (Vô Đề)

Buổi sáng ở "Hoàng Phủ" thật đẹp, ít nhất là Liên Kiều nhận thấy như vậy. Khi cô tỉnh lại từ trong giấc ngủ ngọt ngào đã nghe thấy tiếng chim hót líu lo, bị âm thanh như vậy đánh thức cảm thấy tâm tình thật tốt.

Bên cạnh sớm đã không thấy bóng dáng Hoàng Phủ Ngạn Tước, cô bật ngồi dậy, sau đó điên cuồng tìm khắp xung quanh, nhưng tìm rất lâu, trên gương mặt cũng chỉ là một mảnh thất vọng.

Thật là … quả nhiên là không có lưu lại cây súng cho cô!

Cô lại nhìn quanh một vòng. Hôm nay làm gì đây? Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu chợt xuất hiện một "kế hoạch", sau đó trên gương mặt nhỏ nhắn liền hiện ra một nụ cười giảo hoạt.

Trêu chọc Hoàng Phủ Ngạn Tước là nhiệm vụ chủ yếu của cô trong kỳ nghỉ này, làm sao mà quên được chứ, hô hô …

***

Trong phòng khách rộng lớn đã được người làm dọn dẹp đến không còn một hạt bụi, ánh mặt trời phản chiếu vào lên khung cửa sổ thủy tinh chiếu ra những tia lấp lánh.

Khi Liên Kiều tung tăng bước từ biệt thự của Hoàng Phủ Ngạn Tước ra đến phòng khách chính liền nghe tiếng kêu thất thanh của Triển Sơ Dung.

"Liên Kiều, trời ơi, con phải cẩn thận chứ, đi đường không thể vừa đi vừa nhảy như vậy được đâu!" Vừa nói bà vừa vội vàng đưa tay ngăn cô lại.

Liên Kiều giật nảy mình, cô trước giờ đi đường vẫn như vậy, có sao đâu?

Thấy vẻ mặt mê mang của cô, trên mặt Triển Sơ Dung hiện ra nụ cười hiền hòa: "Nha đàu ngốc, con đã có rồi, đi đường lại còn không cẩn thận gì hết!"

"Có rồi?" Liên Kiều càng ngơ ngác, từ tối hôm qua đến giờ, bác gái luôn miệng nói có rồi, có cái gì rồi? Thật làm người ta khó hiểu.

Cô đang muốn hỏi cho rõ ràng thì đã thấy ánh mắt như đứng tròng của Hoàng Phủ Anh …

"A … Liên Kiều … chị … chị …" Hoàng Phủ Anh đưa tay chỉ vào người cô, không thốt nên lời.

Liên Kiều cũng giật mình: "Tôi làm sao?"

Rất kỳ lạ nha, cả nhà này sao lại lạ lùng vậy? Mới sáng sớm đã nói toàn mấy câu kỳ lạ.

Hoàng Phủ Anh dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Liên Kiều, cô bước nhanh về phía trước, nhìn thật kỹ một lần, sau đó mới ngẩng đầu lên, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp hỏi: "Cô mặc áo của anh tôi?"

Tiếng hô hoảng sợ của Hoàng Phủ Anh khiến Triển Sơ Dung chú ý, bà lúc này mới chú ý đến bộ quần áo trên người Liên Kiều, thảo nào vừa nhìn thấy cô bà đã cảm thấy có gì là lạ, nhưng mà … bộ quần áo này …

Liên Kiều lúc này mới có phản ứng, cô cười hết sức sáng lạn và đắc ý, còn khoa trương xoay một vòng trước mặt hai người: "Thế nào? Đẹp không? Đây là quần áo đã qua sự sửa đổi cải tiến của con, không ngờ về mặt thiết kế thời trang con cũng có năng khiếu!"

Cô cũng cho rằng hôm nay cô ăn mặc thật là "soái"!

Sáng sớm nay khi cô vô tình mở tủ quần áo của Hoàng Phủ Ngạn Tước, nhất thời bị dọa nhảy dựng.

Trời ạ, quần áo của tên này cũng nhiều quá đi, đều là từng loại từng loại phối hợp với nhau, sắp xếp để phù hợp với từng hoàn cảnh, toàn bộ đều là quần áo được định chế riêng, may đo thủ công, chất liệu hết sức cao cấp, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ. Chỉ có điều, quần áo đi dạo thì tương đối ít.

Nhìn tủ quần áo nhiều đến hoa mắt, cô nảy ra một ý, không bằng ra tay ngay từ chỗ này, nếu đã muốn đi gặp hắn ta, vậy nhất định phải cho hắn một cái bất ngờ mới được.

Nghĩ vậy, cô liền chọn một cái áo sơ mi và một chiếc quần màu sắc tương đối phối với nhau thử mặc lên người nhưng … cơ thể cô quá nhỏ so với hắn, quần áo mặc vào người thế nào cũng không vừa.

Nghĩ tới nghĩ lui cô rốt cuộc nghĩ ra một cách, nếu đã vậy thì sửa nó lại sao cho nó phù hợp với mình vậy. Kết quả là làm cho Hoàng Phủ Anh và Triển Sơ Dung bị dọa một phen.

Lúc này, cái áo sơ mi vốn được làm bằng chất liệu cao cấp đã bị cắt ngắn hai tay áo, biến nó thành một cái áo dài tay ngắn, cổ áo cũng bị dỡ ra chỉ còn để lại một mảnh cổ trụ, chiếc quần cao cấp cũng đã bị cắt thành một chiếc quần sọt, rộng rãi lại mang chút phá cách, trên eo là một chiếc thắt lưng cô tự chế, tất cả mang trên người cô lại mang một phong cách Gipsy nổi loạn, mái tóc dài đã được buộc thành đuôi ngựa sau ót, trẻ trung mà rất nổi loạn.

Rất đắc ý nhìn Triển Sơ Dung và Hoàng Phủ Anh, cô nghĩ chắc họ cũng vô cùng tán thưởng tác phẩm của cô đi, hô hô.

"Bác gái, không biết đi thế nào để đến công ty của Ngạn Tước? Cháu buồn lắm, đột nhiên rất muốn gặp anh ấy!" Cô vẻ mặt rạng rõ, đôi tay nhỏ nhắn nắm lấy tay của Triển Sơ Dung nũng nịu hỏi.

Triển Sơ Dung lúc này mới có phản ứng, bà sủng ái chỉ vào trán của Liên Kiều: "Nha đầu con thật là quá sáng tạo rồi, chỉ có con mới dám động đến quần áo của Ngạn Tước thôi!"

"Hứ, ai bảo tối qua hắn xé rách quần áo của con chứ, bộ đồ ngủ đó là con mới mua, giá trị cũng không nhỏ nha!" Liên Kiều chu môi, ai oán nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!