Thư viện vốn cách hội trường không xa, vậy mà Liên Kiều bước thấp bước cao đi khoảng nửa tiếng mới xuất hiện ở hành lang dẫn đến hội trường, trên tay còn cẩn thận ôm một cái giống như sáo trúc.
"Tiểu tổ tông ơi, gấp chết mình rồi, sao bạn đi lâu như vậy chứ? Sắp không kịp rồi!"
Phi Nhi ở phía trước ngăn Liên Kiều lại, gương mặt vô cùng lo lắng nhưng khi cô nhìn thấy Liên Kiều mặt dính đen sì, trên tóc còn vướng một cây cỏ dại, nhất thời bị dọa nhảy dựng, kinh hoàng chỉ cô hỏi: "Bạn … bạn làm sao mà làm thành cái mặt như quỷ này?"
"Xùy, nhỏ tiếng chút, mình vừa đi một chuyến ra cái núi sau trường học!" Liên Kiều dùng sức xoa xoa mũi nói.
"Cái gì, bạn đi đến đó làm gì? Phi Nhi quả nhiên chấn động, hỏi.
Liên Kiều cực kỳ hãnh diện vẫy vẫy chiếc sáo trúc trong tay, đôi mắt tím phát ra một tia gian xảo, "Phi Nhi, mình vì đi kiếm cái bảo vật này đó!"
"Đây, đây là cái gì?" Phi Nhi càng không hiểu.
Liên Kiều không nói gì, chỉ vừa cười hi hi vừa nắm tay cô, thấp giọng bên tai cô nói: "Ha ha, đợi chút nữa bạn liền biết ngay thôi, bạn đợi xem trò hay đi!"
Phi Nhi nghe xong lời này trợn tròn mắt, nhìn bộ dạng cô ta giống như là muốn đi trêu ghẹo người khác thì phải.
"Này …"
Khi hai người đi ngang qua bãi đỗ xe dành cho khách quý, một chiếc xe thương vụ dài của tư nhân màu sẫm rơi vào tầm mắt của Liên Kiều, cô không kìm được một tiếng kêu, vội vàng chạy qua.
"Này … đi thôi, bạn làm gì vậy? Sắp không kịp rồi kìa!" Phi Nhi đau khổ nói.
"Yên nào, chắc chắn đến kịp mà, Phi Nhi, gương mặt ma này của mình mà bị giáo sư chủ nhiệm thấy thì nhất định mắng mình một trận, tính cô ấy ưa sạch sẽ như vậy, mà giờ mình cũng không có tâm trạng đi chọc giận cô ấy, đợi mình một chút là xong ngay thôi!"
Liên Kiều vừa nói vừa đưa tay xoay kiếng hậu của chiếc xe lại, chỉnh chỉnh một chút vẻ ngoài không chỉnh tề của mình, sau khi hài lòng mới dán mắt vào cửa sổ xe …
Phi Nhi thấy vậy, bị dọa đến trợn tròn mắt, trời ơi, cái cô Liên Kiều này, lại còn dám đụng vào kiếng chiếu hậu xe của người ta, chiếc xe này vừa nhìn đã biết là xe của người có tiền, nếu như bị chủ xe biết được thì biết làm thế nào.
Cửa xe đã bị che kín cho nên Liên Kiều không biết thật ra bên trong xe có người hay không, nhưng mà cũng không sao, nếu như thật sự có người thì vừa nãy lúc mình dùng kiếng chiếu hậu của người ta mà trang điểm, người trong xe chắc chắn đã ra mặt rồi.
Liên Kiều soi vào kính xe, cười thật ngọt, thân xe sạch sẽ như gương mà hiển nhiên, cô cũng coi cái xe như gương, trước sau trái phải soi tới soi lui mới hài lòng, gật đầu: "Được rồi Phi Nhi, chúng ta đi thôi!" Cô tung tăng nhảy đến trước mặt Phi Nhi, bàn tay nhỏ nắm lấy cánh tay cô.
"Thực bị bạn dọa chết!" Phi Nhi mắng cô, hai người vừa cười vừa đi về phía hội trường.
Nhưng hai cô làm sao ngờ, vừa quay lưng đi không lâu, cửa sổ xe thương vụ đã chầm chậm hạ xuống.
Một gương mặt tuấn dật khiến người ta hít thở không thông lộ ra, đôi ngươi đen nhánh như gỗ mun mang theo một tia hứng thú, bờ môi gợi cảm nhè nhẹ nhếch lên, mang theo một nét thâm thúy làm người ta si mê.
"Hoàng Phủ tiên sinh, cô gái vừa nãy …"
Ngồi sau tay lái là vệ sĩ thân cận của Hoàng Phủ Ngạn Tước, bởi vì lần này chỉ là đến đại học Hồng Kông nên hắn không có mang theo nhiều vệ sĩ.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn theo bóng dáng Liên Kiều đang tung tăng, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra một tia cười không dễ nhìn thấy: "Cô gái này … quả thực to gan!"
Sinh viên sớm đã ngồi đầy trong hội trường rộng lớn, tuy trước đây không thiếu gì những người nổi tiếng từ quốc tế đến đây nhưng lần này cả hiệu trưởng cũng thân chinh đến đón tiếp thì chắc là không phải nhân vật tầm thường, trên ghế chủ tọa, hiệu trưởng đang hùng hồn nói gì đó, không gian rộng rãi chứa được mấy trăm người rộn tiếng xì xào, hiển nhiên là bọn họ càng có hứng thú với nhân vật đến hôm nay.
Chỉ có một người là ngoại lệ, đó chính là Liên Kiều, khi cô nhìn thấy kẻ thù số một của mình - "Đu đủ", không phải, là Thù Đế, lại còn bè phái của cô ta đang ngồi phía trước cách mình không xa, gương mặt nhỏ nhắn chợt hiện ra một nụ cười gian xảo, đôi mắt màu tím càng sáng lấp lánh.
Phi Nhi nhìn thấy dáng vẻ này của Liên Kiều liền khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, kéo kéo tay áo của cô: "Mình nói này tiểu tổ tông, cả hiệu trưởng hôm nay cũng đến, cho nên cô ngàn vạn lần đừng có gây sự nữa, nếu không cả cái ký túc xá của chúng ta đều bị bạn liên lụy đó."
Liên Kiều xoa xoa mũi, thấp giọng nói: "Đâu có ghê gớm như bạn nói đâu, thật là, đúng rồi, rốt cuộc là người nào đến hôm nay vậy, còn nữa, đến trường học của chúng ta còn làm ra cái vẻ như ta đây là nhân vật quan trọng lắm vậy!"
Phi Nhi nhún nhún vai, không chỉ cô mà những bạn học khác cũng không biết.
Khi các bạn học còn đang nghi hoặc, chỉ nghe hiệu trưởng hướng về micro nói: "Hôm nay trường chúng ta thật vinh dự mời đến một vị khách quý nổi tiếng trong giới kinh doanh toàn thế giới, điều quan trọng là, người này sẽ tăng thêm những phần học bổng dành cho trường chúng ta, hãy dùng những tràng pháo tay nồng nhiệt để chào đón vị khách mời thần bí này."
Một tràng vỗ tay như sấm theo một thân hình cao to đang hướng về phía chủ tọa càng lúc càng mạnh. Cùng lúc, một tràng tiếng kêu kinh ngạc, thậm chí là cả tiếng thét tràn khắp hội truờng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!