Liên Kiều chỉ cười không nói.
"Em, sao lại đến đây? Mau trở về ký túc xá đi!" Mặc Di Nhiễm Dung thấy cô liền nói.
Liên Kiều không đồng ý: "Chị, chị thật không có lương tâm nha, người ta muốn đến giúp chị mà!"
"Giúp chị?"
Mặc Di Nhiễm Dung cười khổ: "Em biết gì về Giáng Đầu Thuật đâu chứ, đừng có làm phiền chị nữa là tốt rồi!"
"Ai nói em làm phiền? Nha, em còn mang người đến cho chị đó!"
Liên Kiều kháng nghị, lời vừa dứt đã đẩy một người đàn ông tới.
"Này này, Liên Kiều em làm gì mà đẩy mạnh vậy!"
Tiếng một người đàn ông lười nhác vang lên, hết sức trầm ấm dễ nghe.
"Này, Cung Quý Dương, anh có lộn không vậy? Bây giờ còn chưa đến mười giờ mà, anh đừng có mất tinh thần như vậy có được không, là anh nói dù có gì cũng cố hết sức giúp mà!"
Liên Kiều dùng sức đẩy cánh tay của người đàn ông, vẻ mặt nghịch ngợm nói.
"Câu này đúng là anh nói, nhưng cũng không có nghĩa là anh phải đi làm mồi nhử chứ, lỡ như cái xác đó nổi ma tính lên xé anh thành hai mảnh thì biết làm sao?"
"Sao lại thế được? Còn có chị em ở đây mà, yên tâm đi, trước khi anh bị xé làm hai mảnh, chị em nhất định sẽ trị được cái xác đó!"
Liên Kiều cười rất ngây thơ khoe hàm răng trắng bóng.
Hoàng Phủ Ngạn Thương và Mặc Di Nhiễm Dung đều ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, qua một lúc Hoàng Phủ Ngạn Thương mới có phản ứng, hắn bước lên nói: "Anh Quý Dương, sao anh lại đến đây?"
Cung Quý Dương lười nhác nhìn hai người trước mặt, ánh mắt quét qua người Mặc Di Nhiễm Dung xong lại rơi xuống Hoàng Phủ Ngạn Thương, hắn chỉ tay vào Liên Kiều đứng bên cạnh …
"Hỏi cô ta đi, anh đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì bị nha đầu thối này gọi điện thoại kêu ra, anh bây giờ còn đang mệt lắm đây!"
Mặc Di Nhiễm Dung nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, đây cũng là lần đầu cô gặp Cung Quý Dương, thì ra anh ta là một trong bốn đại tài phiệt – Cung thị.
Người đàn ông này không đơn giản chút nào!
Đó là cảm giác đầu tiên của Mặc Di Nhiễm Dung.
Người đàn ông này ngay từ lúc xuất hiện chỉ nhìn cô một cái nhưng trong ánh mắt của hắn, cô cũng phát hiện ra sự tinh minh và thâm thúy hơn hẳn người khác.
Chỉ có điều ... Liên Kiều kéo người đàn ông kia đến làm gì?
"Em à, em đang giở trò gì vậy? Rõ ràng biết tối hôm nay chị phải làm gì còn kéo người vô tội vào đây mạo hiểm sao?" Mặc Di Nhiễm Dung kêu lên.
Liên Kiều lắc đầu: "Chị, tuy em không rành về Giáng Đầu Thuật nhưng cũng biết lúc thi hành giải Giáng cần phải có một người có ngày giờ sinh thuộc về dương tính ở bên cạnh thì mới tốt, nha, vị Cung Quý Dương tiên sinh này giờ sinh là thuộc về âm tính, hắn hoàn toàn có thể khiến cho cái xác đó có phản ứng!"
Lời cô vừa dứt thì cả Cung Quý Dương lẫn Hoàng Phủ Ngạn Thương đều chấn động, còn Mặc Di Nhiễm Dung thì dùng một ánh mắt hoàn toàn khác đánh giá người đàn ông trước mặt.
Cung Quý Dương bị Liên Kiều làm cho đầu óc rối loạn, hắn hai ngày nay đều bận họp đến tối mặt tối mũi, cả hai đêm đều không được ngủ ngon, bây giờ thì tốt rồi, còn bị cô lôi đến đây nói là giúp cô làm pháp thuật gì đó, làm ơn đi, tuy hắn quả thật rất tò mò, nhưng trước mắt đi ngủ mới là chuyện lớn hắn nên làm.
"Này, tiểu nha đầu, em qua đây!" Hắn vẫy vẫy tay ra hiệu cô đi về phía mình.
Liên Kiều vội bước lên: "Thế nào? Anh còn muốn gì?"
Cung Quý Dương day day huyệt Thái Dương, vẻ mặt vô lực hỏi: "Nghe lời em nói lúc nãy giống như muốn đem anh làm mồi nhử phải không? Cái gì là "anh làm cho cái xác có phản ứng"?"
Liên Kiều hưng phấn nói: "Cung Quý Dương, anh biết không, anh quả thật là báu vật sống nha, còn nhớ lúc cái xác đó sống dậy không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!