Chương 13: (Vô Đề)

Hoàng Phủ Ngạn Tước suýt nữa thì phun ra ngụm ra vừa uống, đôi mắt vốn thâm sâu như biển chợt trừng lớn ...

'Cậu điên rồi sao, Liên Kiều chỉ là một cô nhóc thôi, cậu dọa cô ấy làm gì?'

Cung Quý Dương nhướng mày, chỉ chỉ tay vào Hoàng Phủ: 'Người ta nói nữ sinh ngoại tộc, mình thấy câu này không đúng chút nào, đáng lý phải nói là nam sinh ngoại tộc mới đúng, còn chưa có biết rõ sự tình thì đã bắt đầu oán trách anh em rồi! Thực ra so với tử thi mà nói, sự xuất hiện của mình khiến cho sự khiếp sợ của cô ấy trở nên dễ chịu hơn!'

Mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước lóe lên một tia nghi hoặc: 'Không hiểu ý của cậu!'

Cung Quý Dương hắng giọng nói: 'Trước đó mình không phải nói qua chuyện "xác chết sống lại" sao? Chuyện này cũng khiến mình suy nghĩ rất nhiều vẫn không hiểu được, trước hết, "xác chết sống lại" chuyện này khẳng định là không có đi, nhưng hôm nay khi mình đi vào trong tầng hầm lại tận mắt nhìn thấy xác chết đó từ giường bò dậy, khi đó Liên Kiều cũng ở trong gian phòng đó, nha đầu này chắc là đã bị hù sợ rồi, ngay cả sức để chạy trốn cũng không có, sau cùng cũng là mình kéo cô ấy cùng chạy ra khỏi tầng hầm!'

Hoàng Phủ Ngạn Tước há hốc mồm, qua một lúc hắn mới hoàn hồn ...

'Cậu nói ... sao nghe giống phim kinh dị quá vậy?'

'Khó tin phải không? Lúc đó mình nhìn thấy một màn đó cũng sợ hết hồn, người rõ ràng đã chết rồi, sao lại có thể động đậy chứ, cho dù là phản ứng của thi thể cũng không thể nhiều đến như vậy, hơn nữa, trong đó nhất định có điều kỳ quái làm mình không thể không liên tưởng đến vụ án mà Ngạn Thương đang xử lý, mà hắn nói là gần đây sẽ đến Hồng Kông, nói không chừng là có liên quan đến Giáng Đầu Thuật!'

Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm mặc trở lại, trên gương mặt anh tuấn hiện lên vẻ suy tư, khá lâu sau mới ngẩng đầu lên nói: 'Vậy Liên Kiều làm sao lại bị bạn dọa đến?'

Cung Quý Dương cười ha hả ...

'Nha đầu đó thật quá đơn thuần đi, cô ấy tưởng đâu mình là quỷ, chắc là cô ấy liên tưởng mình với thi thể vừa nhảy lầu cho nên mình nói cái gì cô ấy cũng hết sức nghe lời!'

'Cậu ... nói cái gì với cô ấy?' Hoàng Phủ Ngạn Tước khẩn trương hỏi.

Cung Quý Dương bĩu môi: 'Yên tâm đi, tạm thời chưa có khai ra tội của cậu!'

Hoàng Phủ Ngạn Tước thở ra một hơi, chợt nghĩ ra một điểm liền hỏi một cách cảnh giác: 'Cậu nói "tạm thời" ... nghĩa là sao?'

'Hắc hắc ...'

Cung Quý Dương chầm chậm đứng lên, thân hình cao lớn che khuất một phần ánh sáng từ bóng đèn, hắn cười rất giảo hoạt, 'Đến lúc đó cậu sẽ biết!'

Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi sợ run!

*****

Ký túc xá nữ của khoa Y trường đại học Hồng Kông.

'Haizzzz...'

Một tiếng thở dài từ tầng trên của một chiếc giường gần cửa sổ truyền đến, sau đó cô gái nằm trên giường khẽ xoay người, lộ ra một gương mặt xinh xắn.

Phi Nhi nãy giờ vẫn đang ngồi ở chiếc bàn bên cạnh đó ôn bài nghe tiếng thở dài đó liền ngẩng đầu lên nhìn sau đó nói:

'Mình nói này Liên Kiều tiểu tổ tông, mặt trời đã lên ba sào rồi, lát nữa chúng ta còn phải lên lớp, bạn còn muốn ngủ nướng nữa sao? Với lại ... cái giường đó là của mình nha!'

Cô cố tình nhấn mạnh câu sau cùng.

Liên Kiều bĩu môi: 'Phi Nhi, người ta là mới gặp ma đó, lại không phải là cái xác bình thường, mình là người mà, đương nhiên là biết sợ rồi!'

'Bạn còn dám nói?'

Phi Nhi đứng dậy, dùng giọng chị cả dạy dỗ: 'Bạn đó, đang yên đang lành chỗ nào không đi lại cứ đi vào gian phòng đó, thứ nhất là chỗ đó đã bị ban giám hiệu cấm vào, thứ hai là lỡ như bạn có sai sót gì thì biết làm thế nào?'

'Được rồi mà, mình đã biết sai rồi mà!'

Liên Kiều nhảy từ trên giường tầng xuống, mái tóc óng ả xõa ra hai bên.

'Còn nữa ...'

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!