Quả nhiên không lâu sau bụng của Liên Kiều bắt đầu đau, sau đó đau thắt …
"Có lộn hay không, chỉ uống có một ngụm thôi mà …"
Liên Kiều nằm bò trên bàn ăn, mồ hôi trán bắt đầu tuôn xuống.
"Đến đây, Liên Kiều, mau ăn cái này!"
Phi Nhi lấy một viên thuốc đặt vào tay Liên Kiều, tiện tay đưa thêm một chai nước suối.
Liên Kiều ngoan ngoãn uống thuốc, nhưng bụng vẫn đau không thôi.
"Bạn nha, thật là, đi phòng y tế đi."
Trang Lăng nhìn gương mặt trắng bệch của Liên Kiều, vội vàng đề nghị.
"Không cần …"
Liên Kiều vừa nghe đến phòng y tế, gương mặt càng trắng bệch, "Mình ghét nhất là bị tiêm, lát nữa mình sẽ không sao đâu, không cần lo, cũng đã uống thuốc rồi mà … Aaaa … không được rồi, mình phải đi nhà vệ sinh."
Không đợi nói xong Liên Kiều đã vội ôm bụng chạy ra khỏi nhà ăn để lại ba người bạn thân ngơ ngác.
Cuối cùng bụng cũng đỡ hơn một chút, Liên Kiều đứng nhìn mình trong gương, nhưng suy nghĩ dần dần trôi thật xa …
Cái người nhảy lầu đó thật ra là ai, hơn nữa lồng ngực còn bị xé nát, lúc người đó chết thật ra tình hình là thế nào?
Quan trọng hơn là … trong đầu cô lại lướt qua câu nói của Tần Hương… "Các bạn biết không, phía trường học lần này rất kỳ lạ, lại còn nói lưu lại cái xác này dưới hầm, hình như không có để cảnh sát mang đi!"
Nghi vấn trong đầu Liên Kiều càng lúc càng sâu …
Trong trường có án mạng, không phải trường nên phối hợp với cảnh sát để họ tiến hành khám nghiệm tử thi sao? Vì sao lại muốn giữ cái xác lại trong trường?
Dưới hầm? Đó chẳng phải là phòng giải phẫu tử thi của khoa y của trường sao?
Nghĩ đến đây Liên Kiều liền chấn động … Mục đích của trường là gì?
Càng nghĩ càng nhiều vấn đề, cuối cùng cô ra một quyết định mà bản thân cũng thấy kinh ngạc, đó là …
Tự mình đi xuống tầng hầm xem thử!
Trời đã dần tối, ánh mặt trời ngả về Tây nhường cho bóng đêm tiến đến, cả tầng lầu thực nghiệm bóng đèn lúc sáng lúc tối.
Liên Kiều không kìm được cười thầm, đến ông Trời cũng cố ý vì hành động mạo hiểm của cô mà tăng thêm bầu không khí ngụy dị, cô trước giờ cho rằng mình rất to gan nhưng dù lần đầu tiên cô bước vào phòng giải phẫu tử thi của khoa Y cô cũng không khẩn trương như vậy.
Thang máy ngừng ở tầng hầm, khi cửa thang máy từ từ mở ra, Liên Kiều không khó nhìn thấy đèn cảm ứng đang ngừng ở số "-1" đỏ như máu.
Cô không kìm được run rẩy, rõ ràng là không có gì, tại sao cô lại cảm thấy sau lưng mình một cơn ớn lạnh?
Đèn cảm ứng đang chiếu sáng khắp hành lang của tầng hầm, cả đoạn hành lang dài cực kỳ yên tĩnh, Liên Kiều gần như có thể nghe thấy tiếng hô hấp của mình, thật kỳ lạ, bình thường cô đến khoa giải phẫu cũng đâu có sớm hơn bây giờ bao nhiêu, tại sao hôm nay ở đây lại mang đến cho cô một cảm giác quái dị như vậy.
Nếu như không phải vì Tần Hương nói cái xác đó có liên quan đến Giáng Đầu Thuật thì cô làm sao xúc động đến mức chạy đến đây chứ. Giờ thì hay quá rồi, tự dưng lại xông vào chỗ không một bóng người.
Tầng hầm rất lớn, phòng cũng rất nhiều, Liên Kiều chỉ còn cách liều lĩnh đi tìm trong từng phòng.
Thôi đành chuyện đến đâu hay đến đó vậy!
Rón rén mở cửa một căn phòng, trong phòng đèn vẫn chưa mở, nhờ ánh sáng hắt từ hành lang, Liên Kiều có thể lờ mờ thấy một số thiết bị y tế trong phòng, cô thở hắt một hơi, chỗ này không phải.
Nhìn thấy bóng mình kéo dài ra dưới ánh đèn hành lang, Liên Kiều cố ình thêm một chút lòng can đảm, tiếp tục đi về phía trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!