Chương 11: (Vô Đề)

Cung Quý Dương tức đến nỗi suýt nữa ném luôn điện thoại … cái tên Hoàng Phủ này, vì bản thân làm chuyện có lỗi mà dám trốn mình, ngàn lần đừng để mình bắt được, bằng không cậu sẽ chết rất thảm.

"Ôi …"

Đang lúc tức giận, dưới chân không ngừng truyền đến từng cơn đau đớn.

Còn may loại đau đớn này hắn còn chịu được, hắn dứt khoát ngồi dưới dất, nhìn cái chân nơi vừa bị cái bẫy chuột "hôn".

Còn may, coi như nha đầu này không phải là loại ra tay ác độc, cái bẫy chuột này răng tròn chứ không phải răng nhọn, nếu là răng nhọn thì chắc chắn chân đã sớm chảy máu rồi.

Cung Quý Dương nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra mình đắc tội gì với nha đầu này để cô phải đi ám hại mình như thế, nhưng xem tình hình, nha đầu cũng chỉ cho hắn một sự giáo huấn nho nhỏ mà thôi.

Hắn ngẩng đầu nhìn miệng hố, lại hít sâu một hơi …

Kể ra nha đầu này vì đối phó hắn mà cũng bỏ ra nhiều công sức, lại còn có thể đào cái hố sâu như vậy, còn may hắn từ nhỏ đã chịu huấn luyện đặc biệt trong tổ chức, nếu không từ trên cao như vậy, cho dù không dính cái bẫy chuột hắn cũng không thể leo lên được.

Hắn nhìn lại điện thoại trong tay, giở danh bạ lại quay số …

Điện thoại đầu bên kia rất nhanh đã tiếp, truyền lại là giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc của Lãnh Thiên Dục.

"Lãnh Thiên Dục, mình đang ở Hồng Kông!" Cung Quý Dương lớn tiếng nói.

"Nghe được giọng cậu thì biết cậu còn sống rồi!" Lãnh Thiên Dục nói chuyện rất trực tiếp, không chút vòng vo.

"Ý là sao?" Cung Quý Dương ngược lại còn nhẫn nại đùa với hắn.

"Người phụ nữ có thể dọa Ngạn Tước đến không dám bại lộ thân phận chắc là không đơn giản, mình nghĩ hành trình của cậu ở Hồng Kông cũng không dễ qua đâu!" Lãnh Thiên Dục thẳng thừng nói.

"Mình vừa đến đại học Hồng Kông đã bị ám hại, không biết nha đầu thối kia có phải phụ nữ không!"

Cung Quý Dương buồn bực nói: "Bỏ đi, Thiên Dục, mình bị người ta ám hại, tinh thần và thân thể đều chịu tổn thương rất lớn, cậu đến với mình đi mà!"

Giọng nói mang ám muội của Cung Quý Dương truyền qua điện thoại khiến Lãnh Thiên Dục nổi da gà.

"Cậu muốn chết sao!" Hắn thật hận không thể đạp chết cái tên Cung Quý Dương này.

"Này, cậu thấy chết không cứu sao?"

"Nói đúng rồi đó, lần này cậu đi chính là đâm đầu vào lưới, theo mình biết, cô gái đó là dòng dõi tinh thông chiêm bốc thuật và Giáng Đầu Thuật, muốn mình chết cùng với bạn thì xin miễn đi!" Lãnh Thiên Dục rất không có lương tâm nói.

"Cái gì" Cung Quý Dương ngạc nhiên kêu, "Sao cậu không nói sớm ình biết?"

"Nói cho cậu biết trước thì còn gì vui nữa? Lần này kỳ phùng địch thủ gặp nhau, chúc cậu may mắn!"

Lãnh Thiên Dục cười trêu hắn, mang theo lời chúc may mắn cúp luôn điện thoại.

"Này … này …"

Chết tiệt, lại còn dám ngay lúc này cúp điện thoại?

Cung Quý Dương phẫn nộ không thôi, trong đầu đã chém Lãnh Thiên Dục không biết bao nhiêu lần.

Ánh mắt hắn lại đảo một lần xuống danh bạ, lần nữa ấn phím gọi…

"Hello, Thiếu Đường!"

"Quý Dương? Giọng cậu sao lạ thế?" Giọng nói cởi mở của Lăng Thiếu Đường vang trong điện thoại.

"Thiếu Đường, mình thật tội nghiệp, mình bị cái tên Hoàng Phủ đó ám hại, sau đó lại bị Lãnh Thiên Dục phản bội, bây giờ mình chỉ còn có cậu …"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!