Ánh mặt trời ban trưa có chút chói mắt, chiếc xe thể thao xa hoa đã được cải tiến, ánh mặt trời rực rỡ phản chiếu trên thân xe càng làm nổi bật vẻ xa hoa của nó.
Trong xe tràn ngập tiếng nhạc du dương nhưng gương mặt của chủ xe thì cực kỳ tương phản.
"Hoàng Phủ Ngạn Tước, tên đáng chết kia, có tật giật mình phải không, biết thân biết phận thì mau xuất hiện cho ta!"
Cung Quý Dương một thân mặc trang phục hưu nhàn, vừa lái xe vừa để lại tin nhắn cho Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Cái tên này lại dám không nghe điện thoại của mình, rõ ràng là biết bản thân đuối lý rồi.
Khi hắn biết Hoàng Phủ Ngạn Tước dám mạo nhận tên của mình, quả thật cả ý giết người cũng có, làm gì đây, cô gái kia là vị hôn thê của hắn cơ mà, sao lại còn phải làm ra cái chuyện này.
Nhắn xong tin nhắn, Cung Quý Dương hơi suy nghĩ một chút sau đó khóe môi câu lên một nụ cười giảo hoạt.
Nếu như cái tên kia đã trốn không dám gặp mặt thì để cho hắn chủ động xuất kích một phen đi.
Nghĩ đến đây, Cung Quý Dương cười càng vui vẻ hơn, hắn xoay vô lăng đem xe đảo đầu, sau đó nhắm hướng ngược lại mà phóng xe đi.
*****
"Liên Kiều này, mình thấy hay là thôi đi, như vậy không phải rất tốt sao?" Dưới một gốc cây trong trường đại học Hồng Kông, Phi Nhi vẻ mặt lo lắng nói với Liên Kiều.
"Yên lặng nha, không sao hết, con đường này xe nhất định phải đi qua, còn người đi bộ thông thường cũng sẽ không đi đường này, nhìn xem nơi đây đã bị cây cối che khuất hết rồi."
Liên Kiều vừa nói vừa lau mồ hôi trên trán.
Phi Nhi nhìn bốn chung quanh, nuốt một ngụm nước bọt nói: "Làm ơn đi, Liên Kiều ý của mình là nơi đây cũng đâu có khuất lắm, là trong khuôn viên trường mà, nếu như để hiệu trưởng biết được chuyện này là bạn làm, nhất định sẽ không tha đâu!"
Liên Kiều do mấy ngày nay cùng Hoàng Phủ Ngạn Tước nói tiếng Mã Lai, tiếng Trung quả thật đã tụt dốc không ít, cô nhất thời không hiểu lời của Phi Nhi.
Phi Nhi liếc mắt nhìn cô: "Liên Kiều, ý mình là nếu như để hiệu trưởng biết được chuyện này nhất định sẽ phạt bạn!"
Liên Kiều ngừng động tác trong tay: "Yên tâm đi, hiệu trưởng làm sao biết được, nơi này mình đã quan sát lâu lắm rồi, không sao đâu!"
Phi Nhi thấy mình sắp ngất rồi, cô làm sao tin được lời Liên Kiều nói chứ.
Mấy hôm nay nha đầu này chứ thần thần bí bí, nhất là hôm nay vừa về đến phòng liền kéo cô đến chỗ này, gắng sức đào một cái hố, cô rốt cuộc là muốn làm cái gì đây?
Còn nữa, tối hôm qua …
"Liên Kiều, bạn đến bây giờ còn chưa nói ình biết rốt cuộc tối qua bạn đi đâu đó? Không phải đã hẹn là đi xem buổi biểu diễn ca nhạc sao, bạn biết không, ba người bọn mình ở cửa Hồng Quán đợi bạn rất lâu đó, điện thoại cũng không có mở, thật là kỳ quái!"
Phi Nhi quyết định hôm nay phải hỏi rõ ràng chuyện này, bằng không cô ngủ cũng không yên tâm.
Nha đầu này gần đây rất kỳ lạ, hai người bọn họ vốn là bạn tốt nhất thế mà cái gì cũng không nói với mình.
Liên Kiều nghiêng đầu suy nghĩ sau đó mới chận rãi nói một câu: "Đêm qua … đêm qua mình chỉ đến nhà bạn!"
Phi Nhi kéo tay cô qua, tức giận nói: "Liên Kiều, bạn ở đang nói dối mình phải không? Bạn ở trường này còn có bạn bè khác sao? Sao mình không biết?"
Thấy Phi Nhi tức giận thật sự, Liên Kiều liếm môi sau đó bước lên ôm lấy cô, nũng nịu nói: "Phi Nhi, đừng giận nha, được rồi được rồi, thật ra không nói cho bạn bởi vì người ta không biết mở lời thế nào mà!"
"Rốt cuộc là có chuyện gì? Có chuyện gì mà không thể nói ình biết? Chẳng lẽ …"
Phi Nhi vẻ mặt kinh hãi: "Chẳng lẽ bạn làm chuyện gì phạm pháp sao?"
"Phi Nhi, bạn đang nói gì vậy?" Liên Kiều xụ mặt: "Trong lòng bạn mình là loại người này sao?"
"Vậy bạn nói đi, đừng để mình lo lắng nữa được không?" Phi Nhi càng gấp hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!