"Em nói cái gì? Lặp lại lần nữa cho anh!" Vẻ mặt tức giận của Cung Qúy Dương gần như có thể ăn cả thịt người.
"Anh có yên hay không?"
Sầm Tử Tranh cũng không nhịn nổi nữa, cô đẩy Cung Quý Dương ra, tức điên lên, trừng mắt nhìn anh, lạnh lùng quát: "Anh rất rảnh rỗi có phải không? Thế nào mà bây giờ ngay cả tổng giám đốc cũng nhàm chán như anh vậy? Tôi có qua lại với ai mắc mớ gì đến anh!"
"Đương nhiên có liên quan, bất luận trước đây đã xảy ra chuyện gì, em vẫn là người của anh, kẻ khác đừng mơ tưởng cướp đoạt, đừng hòng mơ tưởng!" Cung Quý Dương càng nổi trận lôi đình, giọng điệu cũng nâng lên theo lửa ghen trong lòng.
Đây là lần đầu tiên anh chính thức tức giận với một người phụ nữ, không phải bởi vì chán ghét, mà là vì không cách nào ngăn nổi cơn ghen và ham muốn chiếm đoạt cho riêng mình. Anh thật sự không hiểu tại sao Sầm Tử Tranh lại đi nói giúp cái tên mặt trắng nhỏ đó?
Còn có….
Tên đàn ông kia vừa nhìn đã có cảm giác hắn là một kẻ đào hoa, nhất định anh phải điều tra cho rõ ngọn ngành hoàn cảnh gia đình của hắn, dám cản trở con đường tình của anh, nhất định hắn sẽ chết không toàn thây!
Sầm Tử Tranh vừa nghe thấy anh nói thế, giận càng thêm giận ……
"Anh nghe cho rõ đây, ở trong mắt tôi, chẳng qua anh chỉ là một kẻ điên mà thôi!"
Cô thật sự chẳng muốn dây dưa với anh làm gì, xoay người đi về phía căn hộ, tâm tình vốn dĩ đang rất tốt nhưng bây giờ lại bị người đàn ông này làm loạn cả lên, giờ phút này tựa như đang bị quỷ ám, từng chút từng chút một như muốn đòi mạng người!
"Tranh Tranh." Cung Qúy Dương vừa muốn tiến lên kéo lấy cô, Sầm Tử Tranh lập tức quay đầu lại, gương mặt đượm vẻ chán ghét và căm hờn.
"Đừng đi theo tôi nữa, bằng không tôi sẽ càng đáng ghét anh hơn!"
"Tranh."
Nhìn bóng dáng kiên quyết rời đi của Sầm Tử Tranh, Cung Quý Dương cảm giác như có cơn đau đớn đang cào xé trong lòng. Nếu như dựa vào tính cách trước sau như một của anh, nhất định sẽ cưỡng ép cô mang đi, dùng phương thức trực tiếp nhất giữ cô lại bên mình, nhưng mà…..
Anh tinh tường cảm nhận được ánh mắt của Sầm Tử Tranh, khinh thường như thế, phẫn hận như thế, chán ghét như thế...
Trong phút chốc, không biết vì sao, Cung Quý Dương luôn có cảm giác như kẻ phải cảm thấy thẹn thùng năm đó chính là bản thân mình đây?
Thật là đáng chết!
☆☆☆☆☆☆☆☆
Việc trước tiên mà Sầm Tử Tranh làm là vội vàng chạy vào trong nhà, đóng toàn bộ cửa sổ lại, cửa cũng khóa cho thật chắc. Rút kinh nghiệm từ cái lần Cung Qúy Dương đứng ở bên ngoài hô to gọi nhỏ dạo trước, hôm nay cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi.
Vậy mà, điều khiến Sầm Tử Tranh vui hơn hết chính là, mặc dù Cung Qúy Dương bị cô mắng cho một trận, cũng không còn dám phát huy tinh thần mặt dày của mình nữa. Cô thở phào nhẹ nhõm, bị anh ta dây dưa mãi như vầy, chẳng những cô sẽ bị điên mà ngay cả trái tim cũng sẽ yếu đi rất nhiều.
Từng đợt mùi hương tràn ngập trong không khí, khiến Sầm Tử Tranh hơi ngẩn ra, không phải mùi hoa, mà là…..
Mùi hương thức ăn! Mùi hương này tựa như đang kêu gọi cơn đói trong bụng cô…..
Thơm quá đi...
Đợi chút…
Trong nhà mình làm sao có mùi thức ăn được?
Vội vàng chạy đến phòng ăn, ánh đèn thủy tinh thắp sáng tất cả các món ăn nằm trên bàn.
Oa!
Sầm Tử Tranh nhất thời bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người…. cô còn cho rằng mình đang trông thấy Bữa Tiệc Mãn Hán!
Món khai vị, rau cải, món chính, có riêng ba món đã được sắp xếp kín trên bàn, súp nấm thơm ngào ngạt, rượu đỏ thuần túy, còn có ánh nến nhẹ nhàng nhấp nháy, tất cả tạo nên một bầu không gian vừa ấm áp, lại vừa lãng mạn….
Đây là …
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!