Chương 296: Đoạn kết (4)

Sầm Tử Tranh xem xong bức thư của Thư Tử Hạo có chút ngây ngốc, ngơ ngẩn một lúc lâu sau mới phát hiện còn có một phong thư khác liền chậm rãi mở ra ...

Bức thư này chỉ viết mấy chữ nhưng vừa đọc thì nước mắt đã bắt đầu rơi ...

Trên trang giấy trắng là mấy chữ viết thật thanh tú ...

'Tử Tranh, xin lỗi ...'

Chỉ vỏn vẹn bốn chữ nhưng bao hàm rất nhiều thứ, cả áy náy lẫn xin lỗi và có cả nước mắt.

'Tĩnh Nghiên ...'

Nghe tiếng gọi nghẹn ngào của vợ, Cung Quý Dương liếc mắt nhìn qua phong thư, không nói gì chỉ ôm chặt cô vào lòng, nhè nhẹ vỗ về.

Trên bầu trời cao máy bay đã sớm cất cánh chỉ để lại một vệt khói mờ ...

***

Một năm sau, Cung Viên

'Bà xã, em thật sự muốn anh làm vậy sao? Em nhẫn tâm sao?'

Người vừa nói không ai khác hơn chính là Cung Quý Dương, hắn đang mang trên người một chiếc tạp dề, trên tay còn cầm một cây chổi lông gà, hình tượng Cung đại tổng giám đốc cao cao tại thượng giờ đã hoàn toàn biến mất chẳng còn chút gì.

Sầm Tử Tranh đang ngồi nơi sofa, nhìn thấy hắn ăn mặc như vậy cô cố nhịn cười, đứng lên nhìn hắn ...

'Ông xã à, thực ra em cũng không nỡ nhìn anh vất vả như vậy nhưng mà ... em phát hiện ra một điều, phàm là con người nếu không chịu chút giáo huấn thì sẽ không nhớ kỹ đâu!'

Cung Quý Dương thầm than một tiếng, hắn xoay người nhìn về phía Cung Liệt Diên, Cung Liệt Diên, vẻ mặt tội nghiệp nói: 'Bà xã, em cũng biết hai đứa tiểu quỷ này chúng nó cầu xin mãi, anh không thể cự tuyệt ...'

'Ba à, ba cũng nói có đi đua xe mẹ cũng phát hiện được, bây giờ thì lại bán đứng tụi con, hại con với Liệt Diên cũng bị phạt cùng!' Cung Liệt Thiên vội lên tiếng phân trần.

'Hai đứa tiểu quỷ này, đúng là gió chiều nào thì theo chiều ấy mà ...'

'Ông xã ...' Sầm Tử Tranh cười nhẹ, dựa sát vào Cung Quý Dương, ngay cả ánh mắt cũng mang ý cười nhưng miệng thì giả vờ chua ngoa nói: 'Em đã nói rất nhiều lần rồi, nếu như lại bị em phát hiện anh dẫn các con đi đua xe nữa thì ba cha con phải quét hết Cung Viên một lần, em không nói đùa đâu!'

'Haha, bà xã ... nhưng Cung Viên lớn như vậy ...' Cung Quý Dương thử lần nữa xin tha.

'Mẹ à, chúng con vô tội mà, có thể thay bằng phạt đứng không?' Cung Liệt Thiên nũng nịu cầu xin.

'Không được! Các con đều là đồng phạm!' Sầm Tử Tranh cố tình nghiêm mặt nói.

Cung Liệt Diên thở dài một tiếng, 'Haizzz, em là đứa trong sạch nhất, thật sự là con bị ba với anh hai hại thảm rồi, chỉ ở bên cạnh xem thôi mà cũng bị phạt ...'

'Được rồi, bó tay với hai đứa tiểu quỷ con luôn. Giờ mẹ cho hai đứa chọn, hoặc là theo ba các con đi làm vệ sinh Cung Viên, hoặc là đứng đây chịu phạt, chọn đi!'

'Phạt đứng! Bọn con chọn phạt đứng!' Hai đứa bé không hẹn mà cùng hét lên.

Cung Quý Dương nghe hai đứa con trai nói vậy tức đến sắp thổ huyết, 'Hai vật nhỏ này, dám hùa nhau bắt nạt ba hả!'

Sầm Tử Tranh cố nhịn cười nhìn chồng ...

'Vậy anh có làm hay không đây?'

'Làm, đương nhiên là làm rồi ...' Cung Quý Dương nhún vai, 'Lệnh mà bà xã đại nhân đã ban ra, anh sao dám không chấp hành chứ?'

Đúng lúc này một tràng tiếng cười như lục lạc vang lên bên cạnh sofa, nghe tiếng cười này, mắt Cung Quý Dương chợt sáng lên ...

'Bà xã em xem kìa, Lê Tâm nhà chúng ta đã thức dậy rồi, con bé nhìn không thấy anh sẽ khóc đó, vậy đi, để anh dỗ con, chơi với con một lát rồi đi thực hiện nhiện vụ, được không?' Vừa nói hắn vừa bước đến bên sofa ôm cô bé nhỏ trong nôi lên dỗ dành, âu yếm vô cùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!