La Nhất Mộ ôm Giản Linh vào thang máy, cổ áo ngủ mở ra hơn phân nửa. Cô một lòng chỉ nghĩ đến Giản Linh nên không chú ý, Giản Linh ở trong lòng cô thấy rõ ràng, trông mà thấy thèm, không quên ngẩng đầu dòm ngó xung quanh, quả nhiên phát hiện phía trên cửa thang máy mấy cm có camera, điểm đỏ chợt lóe chợt tắt, thể hiện đang hoạt động bình thường.
Giản Linh nhẹ nhàng lách mình, nhảy xuống từ trong lòng La Nhất Mộ, cố ý đứng trước camera chắn La Nhất Mộ kín mít, sau đó một tay sửa sang cổ áo ngủ của cô, thuận tay trượt một chút trên lồng ngực tuyết trắng của cô,
"To gan thật, có nhiều giáo viên của đại học Tân Lĩnh sống trong khu chung cư này lắm đúng không? Vừa rồi ôm em đi vào, cũng không sợ bị bọn họ thấy."
"Thấy thì sao?
"La Nhất Mộ không thèm để ý, ấn mở thang máy nắm tay Giản Linh tiến vào. Kỳ thật cô cũng không biết trong khu nhà này có nhiều giáo viên khác không, bọn họ liệu có nhận ra không, cô chưa từng quan tâm chuyện không liên quan tới mình."Không sao cả."
Giản Linh thích nhất là nhìn dáng vẻ tĩnh tâm của cô. Nàng vốn lo lắng cho La Nhất Mộ, nghe cô nói thì cũng vui vẻ cười rộ lên, thầm nghĩ, đúng thế, thấy thì sao, mình và Mộ Mộ quang minh chính đại mà yêu đương, có gì mà không thể để người khác thấy?
Chỉ vì thái độ của La Nhất Mộ mà âu sầu như có người lấy gậy quấy đảo ruột gan của mình, lại vì một câu của La Nhất Mộ mà lòng như đầy ắp kẹo bông gòn ngọt ngào, Giản Linh không biết cảm giác mới lạ này liệu có phải chỉ xuất hiện khi chân chính gặp được người mình thích, tóm lại La Nhất Mộ chính là một người kỳ diệu đến thế, lơ đãng một câu là đã có thể làm Giản Linh vui vẻ tới mức không nghĩ đến bất cứ thứ gì, trong lòng trong mắt chỉ có cô.
Thang máy lên lầu ba rất mau, nhà của La Nhất Mộ là căn thứ nhất bên trái thang máy. Ngón tay thon dài của La Nhất Mộ cầm chìa khóa, chìa khóa ở giữa không trung leng keng vài tiếng, được cô cắm vào ổ khoá một cách chính xác, nhẹ nhàng vặn một cái, cửa mở ra.
Cô gấp gáp ra ngoài nên không tắt đèn, qua khe cửa lộ ra một đường ánh sáng, "Đi vào…" Cô còn chưa kịp nói xong đã có một nguồn lực rất lớn từ phía sau đẩy cô vào, đè lên tủ giày, ngay sau đó là cảm giác ấm áp bao phủ.
La Nhất Mộ căng chặt thần kinh theo bản năng, tay đặt bên người nắm thành đấm, cảm nhận được là hơi thở quen thuộc của Giản Linh thì bỗng dưng buông ra, một tay bóp eo thon của nàng, một tay đỡ gáy nàng, hôn trả lại một cách đắm đuối hơn.
Hai người còn chưa kịp vào phòng đã hôn cháy bỏng tại chỗ để giày. Sau lưng La Nhất Mộ là tủ giày, tủ gỗ đặc chất lượng cao thế mà vang kẽo kẹt vì động tác kịch liệt của hai người.
Thật lâu sau, Giản Linh mới buông cổ áo của La Nhất Mộ ra, đỏ mặt tựa vào lòng cô. Khóe miệng treo một nụ cười thỏa mãn, tóc ngắn hỗn độn rơi rụng trên trán.
Bàn tay La Nhất Mộ từ gáy Giản Linh chuyển đến sườn mặt, khẽ khàng vuốt ve, vén lên tóc mái che khuất đôi mắt của nàng, nhẹ nhàng xoa bóp vành tai mềm mại xinh đẹp.
Cảm giác rất tốt, trơn mềm như bánh pudding sữa bò, La Nhất Mộ nhéo rồi lại nhéo, cô nghĩ, Giản Linh giống như được ông trời điêu khắc dựa theo khuôn mẫu cô thích nhất, mỗi một tấc da thịt trên người đều làm cô yêu thích không buông tay, hận không thể ôm vào lòng cả ngày không buông ra.
La Nhất Mộ tự nhận lúc trước cũng từng rung động, nhưng cảm xúc khi đó hoàn toàn khác với hiện tại, không có cảm giác chỉ cần ôm Giản Linh là ấm áp an tâm.
La Nhất Mộ nghĩ, có lẽ trước kia mình cũng không biết mình thích kiểu người gì, từ khi Giản Linh xuất hiện mình mới thông suốt, biết người mình thích nên là như thế này: hơi gian manh, trong xương cốt lại là linh động đáng yêu, lại còn rất thẳng thắn, một cái nhăn mày một nụ cười đều làm mình say mê, không nỡ làm nàng đau lòng chút nào.
Dùng tay đụng vào vẫn thấy không đủ, La Nhất Mộ lại cúi người khẽ hôn vành tai nhỏ kia, thì thầm vào tai Giản Linh: "Vừa rồi ở dưới lầu hứa hôn em, tôi từ trước đến nay luôn giữ lời."
Giản Linh bị hơi thở của cô làm cho ngứa, nghiêng đầu chui thẳng vào lồng ngực cô, cười đáp: "Cái này không tính, rõ ràng là em hôn chị, Mộ Mộ chị còn thiếu em một cái hôn, nhưng bây giờ em tạm thời hôn đủ rồi, lát nữa sẽ làm chị trả đủ."
Nói xong, nàng nhảy ra khỏi lồng ngực La Nhất Mộ, đứng ở chỗ cửa nhìn lướt qua nhà La Nhất Mộ.
Không khác tưởng tượng của Giản Linh gì mấy, phong cách trắng đen tối giản, phòng khách rất lớn, sô pha đơn sắc, bàn trà thuỷ tinh, còn có TV treo trên tường, còn lại không có gì khác, cả tủ TV cũng không có, thoạt nhìn không thể nào đơn giản hơn.
La Nhất Mộ mở tủ giày ra, tìm đôi dép bông màu vàng cam cho Giản Linh mang.
"Đây là lần đầu tiên em tới nhà chị đó." Giản Linh mặc dép, cảm thấy mới mẻ trước hoàn cảnh lạ lẫm. Nàng đi dạo trong phòng khách một vòng, hoàn toàn không phát hiện cặp dép lê trên chân mình thoải mái một cách bất ngờ, giống như cố ý chuẩn bị cho nàng.
Trên thực tế vốn là La Nhất Mộ cố ý chuẩn bị cho nàng. Vật dụng của La Nhất Mộ rất đơn điệu, không trắng thì đen, chắc chắn sẽ không xuất hiện màu sắc dịu nhẹ như màu vàng cam.
Nhà La Nhất Mộ có rất nhiều đồ vật mới tinh, ví dụ như bàn chải đánh răng, dép lê, khăn lông, áo ngủ, tất cả đều là kiểu dáng và màu sắc Giản Linh yêu thích, cũng đều thích hợp số đo của Giản Linh.
"Nơi ở của tôi."
La Nhất Mộ sửa đúng nàng.
"Có gì khác nhau ư?"
"Nhà chỉ có một."
Nơi ở có thể có rất nhiều, nhà thì chỉ có một. Trước năm mười tám, nhà của La Nhất Mộ ở nước Mỹ, nơi cha mẹ cô sống.
Sau mười tám tuổi, La Nhất Mộ đối diện với thế giới như một con người hoàn toàn độc lập, mười mấy năm qua vẫn luôn trong trạng thái không nhà để về, mãi đến năm cô ba mươi lăm tuổi gặp được Giản Linh, từ đây nơi có cô và Giản Linh chính là nhà của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!