Chương 41: Thẳng thắn

"Mộ Mộ, chị đang ghen à?"

La Nhất Mộ nghe Giản Linh hỏi như vậy, nheo mắt.

Giản Linh khoác áo gió của La Nhất Mộ, không cài nút, vạt áo mở ra. Bả vai của La Nhất Mộ rộng hơn của nàng một chút, áo này mặc trên người La Nhất Mộ phác họa rõ nét dáng người thon dài đĩnh bạt, gầy nhưng rắn chắc, mặc trên người Giản Linh thì hơi lớn, vai áo lỏng lẻo rũ xuống, tay áo cũng hơi che mu bàn tay, có chút giống con nít lén mặc quần áo của người lớn, đáng yêu.

La Nhất Mộ gỡ cái tay ôm vai mình của Giản Linh ra, xụ mặt, mò mẫm khép lại áo gió rộng mở cho nàng, cột đai lưng, chỗ cổ áo đóng lại rất kỹ, tránh cho gió rót vào cổ áo, "Bao tuổi rồi, biết rõ trời lạnh mà còn không mặc quần áo cho đàng hoàng."

Cô cột đai lưng cho Giản Linh, lại khép cổ áo, xoa xoa tay trái lành lạnh của Giản Linh trong tay mình, sau đó kéo nàng ra hướng ngoài trường học. 

Không có gì?

Giản Linh ngơ ngác bị La Nhất Mộ kéo về phía trước, chỉ lo nhìn chằm chằm cái ót của La Nhất Mộ, cứ như muốn nhìn ra một lỗ thủng xuyên qua làn tóc dài như thác nước kia, để mình thấy rõ trong đầu La Nhất Mộ rốt cuộc đang nghĩ gì.

Khi thì giận, khi thì không giận, thay đổi thất thường làm Giản Linh đoán không ra.

Cái kiểu nhập nhằng lúc giận lúc vui này hoàn toàn không giải quyết được mâu thuẫn, mà chỉ là một cây gai ẩn giấu trong lòng hai bên thôi. Cứ thế mãi, gai càng đâm càng nhiều, càng đâm càng sâu, sớm muộn gì có ngày không chịu đựng được nhau nữa mà bùng nổ.

Giản Linh biết rõ hai người vẫn nên nói thẳng ra, nếu La Nhất Mộ ngại thì mình sẽ làm bên dò hỏi tới cùng, chẳng qua trường học không phải nơi thích hợp giải quyết mâu thuẫn nhất.

Giản Linh thầm nghĩ, tới nhà La Nhất Mộ, hai người sẽ ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, mở ra xoa nát chuyện này, tránh cho cãi vã tiếp tục xuất hiện.

Một đường không nói câu nào.

La Nhất Mộ ở trong khu nhà gần đại học Tân Lĩnh, không xa, đi đường mười mấy phút. Tới cửa vào, Giản Linh không tính đi lên, đứng ở cửa thang máy tạm biệt La Nhất Mộ.

Hai người về không đúng lúc, khi đến cửa thang máy, thang máy vừa vặn lên lầu hai, còn có xu thế đi lên trên. Khu chung cư vừa xây, khoảng mười mấy tầng, chờ thang máy xuống chỉ sợ phải tốn năm sáu phút.

Trừ hai người ra thì không có ai khác đứng chờ thang máy, Giản Linh muốn tận dụng khoảng thời gian này giải quyết mâu thuẫn vừa rồi.

"Chị còn giận em hả?

"Giản Linh đắn đo trong chốc lát, lấy hết can đảm ngẩng đầu, lông mi nhấp nháy, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt La Nhất Mộ, hỏi thật sự nghiêm túc. La Nhất Mộ vốn muốn nói không có, nhưng cô không muốn nói dối trước mặt Giản Linh, lời phủ định kẹt trong cổ họng không thốt ra được. Trầm mặc một lát, cô thấp giọng phát ra một tiếng"ừm" nặng nề từ trong cổ họng, thừa nhận mình vẫn đang bực mình.

"Bởi vì em đối xử với người khác… như thế?

"Giản Linh thử. Trả lời nàng lại là một tiếng"ừm".

"Chị đang giận em đưa tay đỡ học sinh của chị ư?" Lông mày Giản Linh xìu xuống, rối rắm lên,

"Nhưng lúc ấy tình huống khẩn cấp, nếu em không đỡ người ta, người ta sẽ ngã trên sàn nhà, đầu hướng xuống đất, nói không chừng sẽ bị thương nặng. Em cách người ta gần nhất, thuận đường kéo một cái cũng không có gì mà? Này không phải chuyện lẽ thường sao? Chẳng lẽ Mộ Mộ chị có thể thấy chết mà không cứu trong tình huống đó?"

La Nhất Mộ nghe nàng nói liền biết nàng cơ bản không ý thức được mấu chốt của vấn đề, vẻ mặt vất vả lắm mới hòa hoãn một chút lại trở nên lạnh thấu xương, quay đầu nhìn số tầng lầu trên thang máy, không nói lời nào.

Lại nữa, Giản Linh đau đầu đỡ trán, tới gần La Nhất Mộ một bước, tay nhéo chiếc cằm mảnh khảnh của cô, mạnh mẽ chuyển ánh mắt cô trở về, nghiêm túc mà nói: "Trốn tránh chưa bao giờ là biện pháp giải quyết vấn đề, Mộ Mộ, em cho rằng chị học thức uyên bác, sẽ hiểu rõ lý lẽ này hơn em."

Thấy La Nhất Mộ không nói lời nào, nàng thở dài, lại nói:

"Mộ Mộ, em tự nhận không thông minh bằng chị, cũng không thích chơi trò chị giấu em đoán. Em chỉ là không rõ, chị thích em, em cũng thích chị, tại sao có những lời chị phải nghẹn trong lòng? Chị không thích em làm chuyện gì, nói ra, em biết rồi, lần sau không làm nữa, hai bên đều vui, như vậy không tốt hơn sao?"

Giản Linh thật sự không thích suy đoán lòng người, lãng phí thời gian mà lại vô dụng. Cha nàng chính là một người có chuyện gì cũng giấu trong lòng, nếu năm đó ông ấy kiểm tra ra bệnh tình liền thành thật nói cho Giản Linh, cha con hai người cùng nhau nghĩ cách, cũng sẽ không xảy ra chuyện làm Giản Linh hối hận cả đời lúc sau.

Giản Linh không nghĩ ra, lòng người có nhiều lựa chọn đến vậy, khó nhìn thấu đến vậy, tại sao đại đa số người trên đời một mặt muốn người mình thích biết tâm ý của mình, một mặt lại ẩn giấu cảm xúc của mình không chịu nói ra, mọi người thẳng thắn một chút không tốt sao?

Giống như chính Giản Linh, nàng nhận ra mình thích La Nhất Mộ liền gọn gàng dứt khoát theo đuổi, để La Nhất Mộ biết, nếu La Nhất Mộ cũng thích nàng thì hai người đương nhiên sẽ ở bên nhau, nếu La Nhất Mộ không thích nàng, Giản Linh theo đuổi không có kết quả, sau khi sự tiếc nuối ngắn ngủi tiêu tan thì sẽ tiếp tục tìm kiếm người tiếp theo, đơn giản mà hiệu suất cao, có lợi cho cả hai bên.

Cần gì phải đoán tới đoán lui thêm phiền phức.

Hai người ở bên nhau cũng là giống nhau, nếu đã thích đối phương, nói ra điều mình để ý khó đến thế ư?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!