Giản Linh không có kéo La Nhất Mộ vào sâu trong ngõ nhỏ, mới đến đầu ngõ đã gấp không chịu nổi mà ấn cô lên tường, ngẩng đầu lên, mạnh mẽ hôn cô.
La Nhất Mộ hé mở đôi môi mỏng, Giản Linh không hề bị ngăn cản mà đi vào khám phá.
La Nhất Mộ thoáng sửng sốt, cũng làm bộ dò la phía trước, muốn đáp lại Giản Linh, cuối cùng lại kiềm chế tất cả động tác.
Không đến hai mươi cm bên tay phải cô chính là đường cái người đến người đi. Đèn đường mờ vàng thỉnh thoảng chiếu ra một bóng người bị kéo dài trong con hẻm, nhanh chóng lướt qua bên cạnh họ, tiếng bước chân rõ ràng gần kề.
La Nhất Mộ giữ lý trí, sợ hai người bất cẩn làm ra động tĩnh hơi lớn một chút, bị người qua đường chú ý.
Giản Linh lại không thỏa mãn với cái hôn đơn phương này, bất mãn mà nhéo cánh tay La Nhất Mộ một chút.
Nàng bất động, chờ La Nhất Mộ thả lỏng cảnh giác, liền gia tăng nụ hôn này.
Lý trí của La Nhất Mộ lập tức nổ thành mảnh nhỏ, một lòng chỉ muốn hôn cô gái trong lồng ngực. Cánh tay cô siết lại trong phút chốc, chặt đến mức Giản Linh không thể thở gấp.
Hai người chỉ cách đèn đường chiếu rọi đầu ngõ không đến hai mươi cm. Tiếng bước chân, tiếng trò chuyện của người đi đường lọt hết vào tai, mà trong ngõ nhỏ đen ngòm, giữa hai người chỉ vang vọng tiếng hít thở của nhau.
Trong hoàn cảnh nửa công khai như thế này, chỉ hôn môi cũng sẽ sinh ra cảm giác lo lắng bị người qua đường phát hiện, vì thế đầu óc của hai người căng thẳng, không lúc nào dám thả lỏng.
La Nhất Mộ ôm Giản Linh, lưng chống tường, bên tai trừ tiếng hít thở của Giản Linh ra thì là tiếng vù vù, làm cô nhất thời quên cách suy nghĩ.
Giản Linh ôm cổ La Nhất Mộ, La Nhất Mộ cúi đầu, trán của hai người chạm vào nhau. Đôi mắt tựa hai viên đá quý của Giản Linh sáng lấp lánh ánh nước trong đêm, La Nhất Mộ tuy có bệnh quáng gà, chỉ là ánh mắt nóng bỏng như vậy, dù trong đêm tối cô cũng không thể bỏ qua.
"Ha…
"Giản Linh thở dài một hơi, cọ vào hõm vai La Nhất Mộ. Cảm xúc vui sướng phình đầy trái tim, không có chỗ để che giấu nên liền tràn ra khóe miệng thành một nụ cười không nén được. Nàng hưởng thụ lồng ngực ấm áp của La Nhất Mộ, không quên nhếch môi trêu cô:"Không thể ngờ được giáo sư La chính trực trưởng thành lại đi làm mấy việc này ngoài đường, chậc chậc, về sau còn có mặt mũi gì mà đi dạy."
La Nhất Mộ nghe nàng no nê xong miệng lại bắt đầu ra rả, cũng nhịn không được mà phụt cười khẽ.
Đêm tháng mười một đã bắt đầu se lạnh, trái tim của cô lại rất nóng. Cô đỡ Giản Linh đứng thẳng, ổn định thân mình, bản thân cũng đi ra khỏi chỗ chân tường, vuốt phẳng nếp nhăn bị ép ra trên quần áo trong khoảnh khắc hỗn loạn vừa rồi.
Giản Linh ở phía sau giúp cô phủi bụi đất trên áo, chỉ nghe giọng nói La Nhất Mộ tràn đầy ý cười, vang lên bên tai: "Người xưa có câu "thực sắc, tính dã
"*. Tôi là giáo viên, không phải thánh nhân, chẳng lẽ vì dạy học mà không thể có cả nhân tính cơ bản nhất ư?"
* nghĩa là ăn uống và tình dục là bản năng của con người
La Nhất Mộ nói xong câu này thì thoáng hiện lên suy nghĩ, nhớ tới trước khi gặp được Giản Linh, mình thanh tâm quả dục, chắc cũng có thể coi như nửa thánh nhân. Sau khi thổ lộ tâm ý với Giản Linh mới cảm thấy cuộc đời sống động.
Người đã nếm thử tư vị tình yêu thì sao có thể trở lại cảnh giới vô dục vô cầu? La Nhất Mộ tuyệt đối không làm. Cô tự nhận là kẻ phàm tục, có Giản Linh đưa cô đi nếm trải tất cả sự mỹ diệu của thế gian, cô không bao giờ muốn trở lại cuộc sống nhạt nhẽo như trước đây.
Có người bầu bạn bên mình thật tốt, ngày tháng dẫu bình thường nhưng lại có mùi có vị.
Cô khép cổ áo lại cho Giản Linh, tránh gió rót vào làm nàng cảm lạnh, lại nói: "Có em, tôi cũng chẳng muốn làm thánh nhân."
Giản Linh đứng trước mặt La Nhất Mộ, ngoan ngoãn như một đứa trẻ, để cô vụng về sửa sang quần áo giúp mình. Mặt nàng hơi nóng, thẹn thùng cười, đôi mắt tràn đầy vui mừng, lời nói ra lại là chế nhạo chọc ghẹo,
"Xì, tối hôm đó ở trên giường hành hạ em không nâng nổi một ngón tay mà còn đòi làm thánh nhân? Kiếp sau đi."
La Nhất Mộ cười mà không đáp.
Kiếp sau cô cũng không muốn làm thánh nhân, chỉ muốn gặp được Giản Linh sớm hơn chút, ở bên nàng cả đời. Đời này chung quy quá muộn, hai người cách nhau mười tuổi, tuy rằng có thể gặp được đã là duyên trời ban, nhưng vẫn có vài sự tiếc nuối vắt ngang trong đó, tỷ như tuổi tác.
…
Hai người trì hoãn trên đường trong chốc lát, chẳng qua là tiệm net của Giản Linh gần đại học Tân Lĩnh nên cũng không quan trọng. Lúc Giản Linh đưa La Nhất Mộ đến phòng học 703 tòa nhà C thì mới bảy giờ kém năm, còn năm phút nữa mới reng chuông.
Nàng tạm biệt La Nhất Mộ ở hành lang, nói: "Khoảng chín giờ em lại đến đón chị, chờ em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!