Bị đám lưu manh đòi nợ mà Hách Tâm Nghi chọc phải đập một trận, tiệm net của Giản Linh tổn thất trầm trọng, cửa kính kéo bị đập nát nhừ không tính, quầy nước cũng bị hủy hoại đến mức hoàn toàn không thể dùng, phải thay mới toàn bộ. Những tổn thất này đều không phải lớn nhất, nghiêm trọng nhất chính là khu máy tính, ba hàng gần quầy nước, tổng cộng mười sáu máy tính và bàn máy tính bị đập phá, tất cả đều thành phế liệu.
Máy tính đều được nâng cấp phần cứng vào đầu năm nay, tuy là khu bình thường gần cửa ra vào, không phải khu VIP, nhưng tính toán sơ qua tổn thất cũng tầm mười mấy vạn, trừ bỏ tổn thất mặt ngoài, mấy ngày nay vì phải quét tước mặt tiền cửa hàng nên tiệm net tạm thời không thể mở cửa, lại là một khoản lỗ gián tiếp nữa.
Mỗi ngày Giản Linh cứ nhìn mấy cái bàn được dọn sạch bong thì lại phát sầu, suy nghĩ lấy đâu ra tiền sửa chữa. Liên tiếp mấy ngày nàng đều mặt ủ mày ê, chỉ có thể an ủi chính mình, may mà nhà mình là mặt tiền, không cần trả tiền thuê, mấy ngày không mở cửa cùng lắm thì không kiếm tiền được thôi, không đến mức chịu thêm tiền thuê quản lý phí tiêu dùng linh tinh.
Cánh tay Giản Linh bị thương không thể động đậy, công việc quét tước dọn dẹp mặt tiền cửa hàng đều đặt lên vai một mình Tiểu Lưu. Tiểu Lưu tuy hơi nhát gan, nhưng lại là một người chân thành, cậu ta cảm thấy rất hổ thẹn vì chuyện ngày đó. Lúc có người tới gây sự, đàn ông con trai như mình mà lại trốn trong tiệm, để một cô gái như Giản Linh tự đối mặt với mấy tên côn đồ.
Cậu ta cảm thấy có lỗi với Giản Linh, vậy nên chủ động ôm đồm việc dọn dẹp tiệm, bao gồm tìm thợ đến đổi cửa kính, sửa chữa quầy nước, lần lượt chuyển xác máy tính vào kho hàng phía sau phòng ở của nhân viên. Một người làm việc của hai người, dù mệt cũng chưa từng oán giận một câu, có rất nhiều chuyện hoàn toàn vượt qua phận sự của cậu ta, cậu ta vẫn yên lặng làm, hoàn toàn không có ý tưởng tranh công trước mặt Giản Linh.
Giản Linh xem ở trong mắt, cảm kích cậu ta không rời bỏ lúc tiệm net gian nan nhất, khi tính tiền lương tháng chuyển cho Tiểu Lưu gấp đôi. Tiểu Lưu nhìn thấy số tiền được chuyển thì bị doạ choáng váng, vội chạy tới hỏi Giản Linh có run tay không cẩn thận chuyển nhầm không, để cậu ta trả lại cho nàng số tiền thừa.
"Không nhầm đâu, nhiều như vậy đấy." Giản Linh cười nói, "Tháng này tiệm net làm ăn không tốt, năm sáu nhân viên ban đầu bây giờ chỉ còn cậu, rất nhiều việc đều đổ hết lên một mình cậu. Hơn nữa mấy ngày nay chị vẫn luôn dưỡng thương, cũng không giúp được cậu cái gì, cậu vất vả chị cũng biết, thêm tiền lương coi như là cho cậu tiền thưởng. Chờ thêm khoảng thời gian tiệm net ổn hơn, chị lại tuyển thêm vài người san sẻ gánh nặng cho cậu, sau đó chính thức tăng lương cho cậu."
"Chị Linh…" Tiểu Lưu cảm động mà nước mắt ào ào, nghĩ thầm mình quả nhiên không đi theo sai người.
Giản Linh tính toán thu chi của tiệm net trong tháng này, nửa tháng đầu lợi nhuận không tồi, nửa tháng sau vì liên tiếp có người gây chuyện mà buôn bán ế ẩm, thậm chí mấy ngày sau vẫn luôn là thu không đủ chi. Sửa chữa tiệm net, mua máy tính, bàn ghế, còn có tiền lương lúc trước cho nhân viên, trừ đi các khoản đó thì thực tế tổn thất hơn năm vạn. Giản Linh âu sầu không biết đào đâu ra số tiền này, nhớ tới trước đây Hách Tâm Nghi có đưa vài món hàng hiệu châu báu, hiện tại nàng cần tiền gấp, không chờ đăng lên mạng chậm rãi bán được, trực tiếp tìm người bạn chuyên môn thu mua hàng hiệu secondhand với giá hữu nghị.
Người bạn kia là mấy năm trước Giản Linh làm quen được khi leo núi, đã cùng đi chơi nhiều lần, tính tình cũng khá là phóng khoáng. Biết Giản Linh cần tiền gấp, lại thấy mấy thứ nàng đưa đều mới tinh, chưa từng bốc nhãn, anh ta thu luôn theo giá bán cho khách hàng, không kiếm lời một đồng nào, coi như giúp Giản Linh một chuyện.
"Cảm ơn Tần Dũng, mày thật là đưa than ngày tuyết, không có mày chắc tháng này tao phải uống gió Tây Bắc rồi." Giản Linh xúc động vỗ vỗ vai người anh em, "Hôm nào tao khoẻ lại, mấy anh em đi chơi cho đã."
"Mày thôi đi, bị thương sắp được hai tháng rồi, mỗi lần gặp mày đều nghe những lời này." Tần Dũng vung tay, cười nhạo nàng: "Có khỏe lên được không đó? Mày chắc là không tàn phế thiệt hả?"
"Thôi ngay, mày trù ai đó? Một tuần nữa là được tháo băng rồi." Sự xúc động trong lòng Giản Linh lập tức tiêu tan vì mấy câu trêu chọc của Tần Dũng, cười mắng: "Cút hộ, miệng chó phun không ra ngà voi."
"Rồi, tao không ở đây làm bẩn mắt mày, nhưng A Linh à, mày thiếu anh em mấy bữa cơm rồi? Chờ mày khoẻ lại, tao nhất định kêu đám Tiểu Đường, Đại Phương tới "xẻ thịt" mày một bữa."
"Rồi rồi rồi, túi tiền của tao đã sẵn sàng rồi, chỉ chờ bọn mày xẻ thôi." Đúng là lâu rồi Giản Linh không tụ tập với mấy người bạn tốt, rất nhớ bọn họ, nàng nói tiếp: "Giúp tao nói với bọn Tiểu Đường, không phải tao muốn tránh tụi nó, thật sự là bị thương bất đắc dĩ."
"Yên tâm đi, quen biết nhiều năm rồi, tính mày thế nào bọn tao còn không rõ sao?" Tần Dũng đặt mấy túi hàng hiệu Giản Linh đưa vào cốp xe, ngồi vào ghế lái, ở trong xe phất tay tạm biệt Giản Linh, "Đi đây, chào nhá."
"Đi đường cẩn thận." Giản Linh nói.
Tần Dũng làm việc thỏa đáng, tới bốn giờ chiều đã chuyển tiền cho Giản Linh, tổng cộng mười vạn, bỏ ra bù cho tổn thất của tiệm net thì còn dư hơn bốn vạn, toàn bộ chuyển vào tài khoản của La Nhất Mộ, coi như trả cô tiền thuốc men và xe lăn lúc trước, cũng chẳng biết có đủ không.
Lúc nhận được tin nhắn chuyển khoản, La Nhất Mộ đang ở trong văn phòng hướng dẫn mấy sinh viên năm tư viết đề cương luận văn tốt nghiệp, không thể xem tin nhắn ngay.
Ngoại trừ một vài sinh viên có chí tiến thủ rất cao, các sinh viên khoa chính quy còn lại hầu như không có kinh nghiệm viết luận văn trong suốt bốn năm đại học, thậm chí với đại đa số sinh viên, lần duy nhất họ viết luận văn trong đời chính là luận văn tốt nghiệp đại học. Chuyện này quyết định bọn họ có được tốt nghiệp hay không, rất nhiều sinh viên đều như ruồi nhặng mất đầu, không biết đi hướng nào.
Trường học cũng đã suy xét điểm này, vẫn luôn quy định một giáo viên hướng dẫn năm đến mười sinh viên viết luận văn tốt nghiệp, giáo viên hướng dẫn cho sinh viên mười đề tài, sinh viên chọn một trong đó viết theo là được. Đương nhiên, nếu sinh viên có ý tưởng thì cũng có thể tự định ra đề tài luận văn của mình, sau đó giao cho giáo viên hướng dẫn xem có hợp lý không.
Đây là lần đầu tiên những sinh viên này viết luận văn chính quy, đến đề cương cũng làm không xong, thiết kế kết cấu luận văn rối tinh rối mù, thậm chí có hai sinh viên lười biếng lên mạng tìm đại mấy bài luận, chắp vá lung tung làm thành "đề cương", trong đó có vài đoạn lấy từ luận văn của nghiên cứu sinh mà La Nhất Mộ từng hướng dẫn vào mấy năm trước.
La Nhất Mộ liếc mắt một cái đã nhìn ra nhưng không nói gì, thản nhiên ném hai bản đề cương kia sang một bên, trước tiên phân tích những chỗ cần cải thiện của đề cương của các sinh viên nghiêm túc. Khi cô nói, những sinh viên đó vô cùng chăm chú ghi chú lại, sau khi ghi xong thì cầm đề cương của mình lên nói cảm ơn cô.
"Giờ này thứ hai tuần sau lại cầm đề cương của các bạn đến văn phòng của tôi để tôi kiểm tra tiến độ. Phương thức liên lạc tôi đã cho các bạn, nhóm cũng đã được tạo. Có thông báo gì thì tôi sẽ phát vào nhóm, đương nhiên trong khoảng thời gian này các bạn có câu hỏi gì thì cũng có thể trực tiếp liên hệ tôi. Trong giờ hành chính khi không có tiết thì tôi luôn ở văn phòng, các bạn có thể tới thẳng văn phòng tìm tôi. Được rồi, nếu không có vấn đề khác thì các bạn còn lại có thể về trước."
La Nhất Mộ cầm lấy hai bản đề cương bị cô ném trên bàn, "Hai bạn này ở lại."
Các sinh viên còn lại cho hai tên lừa gạt kia một ánh mắt đồng tình, âm thầm thở nhẹ ra, nhanh chóng rời khỏi văn phòng của La Nhất Mộ. Bạn học đi cuối còn thuận tay đóng cửa lại, "cùm cụp" một tiếng, hai tên sinh viên sợ đến mức trái tim nhảy lên cổ họng.
"Ngày hôm qua tạm thời gom lại rác rưởi à? Chiến đấu hăng hái tới mấy giờ sáng?" Vẻ mặt La Nhất Mộ âm trầm, cô cười lạnh một tiếng, không mặn không nhạt mà thẳng tay ném hai bản đề cương trả lại cho bọn họ, "Lá gan của hai anh không nhỏ, dám lừa gạt cả tôi."
"Cô… cô La… Chúng em biết sai rồi."
"Từ hôm nay trở đi mỗi ngày gửi cho tôi bản mềm đề cương của hai anh. Tôi đã hỏi giáo viên khác, hiện tại hai anh không có lớp. Tôi mặc kệ hai anh có lý do gì, mỗi ngày đúng ba giờ chiều hai anh phải cầm máy tính lại đây báo cáo tiến độ luận văn của hai anh, bao gồm tiến độ thu thập tài liệu và thống kê số liệu."
"Ơ? Nhưng cô La, em còn phải đi tìm việc!" Một tên khoa trương mà kêu to.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!