Chương 37: Mộ Mộ hư

Phòng khách lầu hai, trên sô pha.

Bang! Bang!

Tiếng đánh rất có tiết tấu.

"A! A!" Cùng với tiếng đánh là tiếng Giản Linh tru lên đứt quãng. 

Trên sô pha đang trình diễn một màn vô cùng kỳ dị.

Giản Linh bị La Nhất Mộ đè trên sô pha, tét mông.

Đúng, chính là tét mông, tư thế y đúc mấy đứa nhóc nghịch ngợm gây sự bị phụ huynh ấn trên đùi tẩn một trận. 

Chỉ thấy La Nhất Mộ ngồi trên sô pha, đầu Giản Linh cúi xuống đặt trên đùi La Nhất Mộ, một bàn tay của La Nhất Mộ khống chế chặt chẽ eo nàng. Tay phải của nàng chưa lành nên đã mất hơn phân nửa sức chiến đấu, vì vậy hoàn toàn không thể chống lại La Nhất Mộ. La Nhất Mộ dễ dàng kiềm chế nàng, mặc nàng ở trên đùi cô giãy giụa đủ kiểu, nhưng vẫn là không thoát được.

Cho đến khi bàn tay rơi xuống, Giản Linh mới bắt đầu sợ hãi, rất thức thời mà nhận sai xin tha, thái độ thành khẩn đến mức chỉ kém khóc lóc thảm thiết.

"Mộ Mộ em thật sự biết sai rồi, chị thả cho em một con ngựa đi hu hu hu… Về sau xảy ra chuyện gì em đều sẽ nói với chị, chắc chắn sẽ không giấu chị!"

Nàng nằm trên đùi La Nhất Mộ, mông nâng lên rất cao, tư thế này quá xấu hổ, một tay Giản Linh che lại gương mặt đỏ bừng, đôi mắt nhắm chặt, ngay cả lông mày cũng nhăn thành hình chữ xuyên , hoàn toàn không dám mở mắt xem cái gì đã xảy ra. Đáng tiếc sự nhận lỗi muộn màng này không có tác dụng gì, lời còn chưa dứt, mông nàng lại ăn một bàn tay vững chắc của La Nhất Mộ, sức mạnh không hề nhân nhượng. 

Tuy rằng thời tiết đã se lạnh, Giản Linh đã mặc vào quần dài hơi dày, nhưng nó hoàn toàn không thể giảm bớt sát thương của cái tát này, nàng cảm giác mông mình vừa đau vừa rát, còn có một chút bỏng cháy, rất nhiều hơn là tâm lý xấu hổ.

Một người trưởng thành hai mươi lăm tuổi, ai ngờ có một ngày sẽ bị một người khác đè trên sô pha đánh chật vật như thế này? Hơn nữa cú nào cũng vào thịt không hề nhân nhượng, hoàn toàn không cho Giản Linh cơ hội giải thích

- đừng nói hai mươi lăm tuổi, dù là lúc Giản Linh năm tuổi, cha nàng cũng chưa từng đánh nàng bởi vì nàng phạm sai lầm. Giản Linh lớn như vậy lần đầu bị người ta dạy dỗ như đứa con nít, dưới tình huống nàng vốn không cảm thấy mình phạm vào sai lầm nghiêm trọng!

Vì cái gì, cha em chưa bao giờ đánh em, chị dựa vào cái gì mà đánh em? Rõ ràng là em bị ăn hiếp, sao cuối cùng lại là em bị chị dạy dỗ một trận?

Trái tim Giản Linh bị lấp đầy bởi sự xấu hổ và ấm ức thật lớn đột nhiên nảy lên, sau lại chịu đựng một bàn tay không cho phép chối từ của La Nhất Mộ, đau đớn phía sau và khó chịu trong lòng đan vào nhau, không có dự liệu, Giản Linh thế mà nằm trên đùi La Nhất Mộ gào khóc lên.

"La Nhất Mộ chị là người xấu! Buông tôi ra! Tôi không bao giờ thích chị! Hu hu hu…" Giản Linh lớn tiếng khóc lóc kể lể như một đứa trẻ, nước mắt lớn như hạt đậu rớt xuống từng giọt, mi mắt bị nước mắt làm mơ hồ, mọi thứ trong tầm mắt đều trở nên mông lung, điều này làm cho nàng khóc càng thêm tùy ý, cứ như phải phát tiết cho toàn thế giới biết những bất công mình đã gặp, "Hu hu hu… Chị mắc mớ gì mà đánh tôi… Chị tránh ra!

Tôi không bao giờ… không bao giờ muốn nhìn thấy chị nữa…"

Nàng mới bắt đầu khóc, La Nhất Mộ còn chỉ nghĩ nàng đang diễn kịch, dù gì kỹ thuật diễn của Giản Linh rất cao siêu, không thể không phòng bị. Nhưng chỉ chốc lát sau La Nhất Mộ đã cảm nhận được ống quần mình ướt một vũng, nhão nhoét mà dính vào cẳng chân, lạnh lạnh, cô lập tức nhận ra đó là nước mắt của Giản Linh, tâm can cũng run run theo tiếng kêu khóc dữ dội của nàng, tay nâng lên ngừng ở giữa không trung, chậm chạp không hạ được một cái tát.

Kỳ thật cũng không quá dùng lực.

La Nhất Mộ ra tay có chừng mực, thu lại sức lực, sợ đánh hỏng Giản Linh. Cô đánh Giản Linh vài cái, có lẽ bản thân còn căng thẳng hơn Giản Linh, không thì tại sao Giản Linh ăn đánh ngược lại còn có sức lực khóc lớn, mà La Nhất Mộ làm người đánh lại mệt đến nỗi mồ hôi đầy đầu?

Thậm chí cô sợ Giản Linh nằm trên đùi mình không thoải mái, còn cố ý lót trước một cái gối mềm trên đùi, không đến mức cộm bụng Giản Linh. Nhưng Giản Linh vừa khóc, bàn tay sắp rơi xuống để dạy dỗ nàng của La Nhất Mộ vẫn do dự.

Lẽ nào thật sự đánh đau em ấy? Tuy rằng mình đã thu sức lực, nhưng lỡ như Giản Linh không chịu được thì làm sao bây giờ?

Thế nhưng, dù thế nào cũng phải dạy cho cô gái không biết trời cao đất dày này một bài học, để nàng nhớ lâu, gặp phải phiền phức lớn như vậy mà còn dám giấu La Nhất Mộ, lỡ như về sau gặp chuyện nguy hiểm hơn thì sao?

Trời mới biết tâm tình của La Nhất Mộ hôm nay khi vừa xuống xe đã nhìn thấy cửa tiệm net vỡ nát, thuỷ tinh bắn đầy đất, trái tim của cô đã suýt bị dọa ngừng! Nếu mình muộn một giây đồng hồ, cây gậy bóng chày thép đó sẽ đập vào đầu Giản Linh! Tên ngốc này, nàng thật sự nghĩ đầu mình là tường đồng vách sắt chịu được cái đó sao? Nếu La Nhất Mộ không tới kịp thời, không chừng mạng nhỏ của nàng đã tiêu rồi! Còn có thể ở đây khóc lóc vô cùng hùng hồn với La Nhất Mộ như bây giờ không?

Nghĩ vậy, bàn tay ngừng giữa không trung do dự thật lâu của La Nhất Mộ vẫn đánh xuống lần nữa.

Giản Linh chờ thật lâu không thấy bàn tay của La Nhất Mộ, tiếng khóc đã dần dần ngừng lại, nàng cúi đầu chôn vào đệm sô pha, đắc ý mà nghĩ, Mộ Mộ quả nhiên vẫn mềm lòng. Đang muốn hít hít mũi nũng nịu với La Nhất Mộ, lừa gạt đi qua chuyện này, không ngờ La Nhất Mộ lại hạ một bàn tay, là đánh thật, nàng không hề phòng bị mà ăn đau, kêu một tiếng "A" thảm thiết, nước mắt không chịu khống chế mà lại bắt đầu chảy.

Nàng cảm thấy mình cũng rất tủi thân, bị người ta tìm tới cửa ức hiếp một lần, người mình thích chẳng những không giúp nàng, mà còn đánh nàng, càng nghĩ bộ phận bị đánh càng đau, chảy nước mắt thút tha thút thít, đáng thương cực kỳ.

"Em biết mình sai ở đâu không?" La Nhất Mộ nghiêm khắc mà nói, giống như đang giáo dục một học sinh không nghe lời của mình, không hề đề cập đến cảm tình.

"Biết biết!" Giản Linh nghe ra ý tứ buông tha trong lời nói của La Nhất Mộ, dựa bậc thang mà leo xuống, gật đầu nhanh như trống bỏi, ước gì hình phạt xấu hổ đến mức làm người ta hận không thể chui vào khe đất này mau mau kết thúc, "Em sai ở chỗ có việc gạt chị không nói với chị, về sau nhất định không dám! Mộ Mộ chị tha cho em đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!