Chương 36: Em sai rồi

Sau mấy ngày đám đòi nợ lại phun sơn trên cửa tiệm net hai lần, tất cả người ở gần đây đã biết chủ tiệm net này thiếu nợ không trả, chắc đã dính phải phiền phức lớn, ngay cả diễn đàn của đại học Tân Lĩnh cũng đang bàn về chuyện này.

Tệp khách hàng chính của Giản Linh chính là sinh viên đại học Tân Lĩnh, ồn ào như vậy, lưu lượng khách giảm hai phần ba, vài nhân viên mới tuyển cũng chạy hết. Tiệm net lạnh lẽo, cuối cùng chỉ còn hai người Giản Linh và Tiểu Lưu canh.

"Mày không đi sao?"

Khách ít, tiệm net cũng không có gì để làm, Giản Linh dựa vào quầy nước chán muốn chết mà hỏi Tiểu Lưu.

"Chị Linh chị yên tâm, chị gặp khó, em không thể nào ra đi vào lúc này!" Tiểu Lưu vỗ ngực bảo đảm, "Hơn nữa em cũng không phải người mới làm việc ở tiệm net ngày một ngày hai, chị Linh làm người ra sao em rõ ràng nhất, em tin tưởng không đời nào chị làm ra loại chuyện thiếu đạo đức như mượn nợ không trả."

Giản Linh nghe xong vui vẻ, vỗ vào cái ót cậu ta cười rộ lên, "Được, vẫn là nhóc đủ nghĩa khí!"

Giản Linh không có nói việc này cho La Nhất Mộ, gần nhất mấy người đó chỉ phun sơn trên cửa, không có tạo thành nguy hiểm thực chất gì.

Giản Linh cũng đã báo cảnh sát, cảnh sát cũng chưa có biện pháp tốt, La Nhất Mộ chỉ là một giáo viên đại học, nói cho cô cũng không làm được gì, chỉ tổ khiến cô ở Giang Vũ thêm lo lắng mà thôi; thứ hai, Giản Linh có bà mẹ như Hách Tâm Nghi không phải chuyện đáng tự hào gì, nàng tự thấy xấu hổ, không muốn nói với La Nhất Mộ.

Ban ngày tiệm net đã rất ít khách, ban đêm càng không được mấy mống, tiền kiếm được còn chưa đủ đóng tiền điện và tiền tăng ca cho nhân viên, mấy ngày nay Giản Linh dứt khoát không mở xuyên đêm, hơn 10 giờ tối liền đóng cửa, lên lầu ngủ

- rốt cuộc hiện tại mỗi đêm video call với La Nhất Mộ mới là điều nàng chờ mong nhất. 

Đảo mắt, La Nhất Mộ đã đi Giang Vũ được bốn ngày, mỗi ngày đều làm Giản Linh cảm nhận sâu sắc hơn cái gì gọi là sống một ngày bằng một năm, mỗi đêm trước khi ngủ nàng đều cầm lịch để bàn nặng nề mà gạch đi ngày đó, rồi đếm đi đếm lại khoảng cách đến khi La Nhất Mộ trở về còn có bao nhiêu ngày, cứ như đếm thêm mấy lần thì thời gian có thể nhảy ngay đến hôm La Nhất Mộ trở về vậy.

"Mộ Mộ, em bị bệnh."

Buổi tối lúc video call nói chuyện phiếm với La Nhất Mộ, Giản Linh nằm lên bàn nhìn lịch để bàn gần trong tầm tay, uể oải mà nói, mí mắt cũng cụp xuống một nửa, thoạt nhìn buồn bã ỉu xìu, giống như thật sự sinh bệnh. 

"Bệnh gì?"

La Nhất Mộ vừa nghe thấy Giản Linh bị bệnh, sắc mặt lập tức căng thẳng, vội hỏi: "Có bị sốt không? Đi bệnh viện khám chưa? Bác sĩ nói thế nào?"

"Bệnh tương tư."

Giản Linh dùng ngón tay chọc chọc khuôn mặt La Nhất Mộ trên màn hình, tâm tình buồn bực, "Bác sĩ nói em nhớ nhung thành tật, thuốc thang châm cứu không chữa được, chỉ có người em tâm niệm nhanh chóng bay đến bên em thì mới tốt lên được."

La Nhất Mộ nghe, vừa tức giận vừa buồn cười, nghĩ thầm dám lấy việc mình bị bệnh ra nói giỡn sao? Cô biết cô gái này lại đang làm nũng với mình, đôi mày vừa rồi căng thẳng nhăn lại cũng giãn ra,

"Là ai lúc trước từ chối đi cùng tôi? Bây giờ hối hận? Nhịn thêm mấy ngày đi."

"Còn phải nhịn mấy ngày nữa hả?" Giản Linh ôm đầu kêu rên, "Em nhớ chị muốn chết rồi, em ăn cơm cũng nhớ chị ngủ cũng nhớ chị, em nằm mơ cũng nhớ đến chị, chị có biết không?

"Lời này Giản Linh nói không chút khoa trương, nàng thật sự nằm mơ cũng nhớ La Nhất Mộ, vừa nhắm mắt lại, gương mặt xinh đẹp của La Nhất Mộ liền lắc lư trước mắt nàng, giọng nói quyến rũ của La Nhất Mộ thì thầm bên tai nàng. Cứ tiếp tục như vậy, Giản Linh cảm thấy mình sẽ bị bệnh tâm thần mất. Bây giờ tâm trạng của Giản Linh chính là hối hận, vô cùng hối hận. Sớm biết một tuần có thể trở nên dài lâu thế này, nói cái gì cũng phải đi theo La Nhất Mộ, cho dù Hách Tâm Nghi muốn phá huỷ tiệm net mình cũng mặc kệ."Ngoan." La Nhất Mộ dùng giọng nói dịu dàng bình thản mà an ủi nàng, "Còn có ba ngày là tôi lập tức có thể trở về."

"Không được, ngày chị về em nhất định phải dậy thật sớm đi sân bay đón chị, nói cái gì em cũng không nhịn được!" Giản Linh đấm cái bàn nói.

Một khi hai người bắt đầu tới gần, những lần tùy hứng và không nói lý nho nhỏ của người trong lòng cũng biến thành hờn dỗi đáng yêu.

La Nhất Mộ đột nhiên nhớ tới khi mình và Giản Linh mới biết nhau, lúc đó nhìn mặt Giản Linh đã thấy phiền, đặc biệt là cái đầu tóc ngắn hành xử khác người kia, chỉ là mình vẫn không kìm được mà bị nàng hấp dẫn, có lẽ như lời Giản Linh nói, hai người là trời sinh một đôi, chú định phải ở bên nhau.

Hiện tại, thành kiến với Giản Linh đã mất tăm hơi, La Nhất Mộ nhìn trong mắt, nghĩ trong lòng, không có chỗ nào không phải là ưu điểm của Giản Linh, vì thế càng thích sự hờn dỗi nho nhỏ của Giản Linh, dung túng mà cười đồng ý với nàng: "Được, tôi sẽ chờ em đến đón tôi."

"Không chỉ muốn đi đón chị."

Giản Linh tà ác cười rộ lên, "Em còn muốn hôn chị, ôm chị, hôn đến khi chị ở trong lồng ngực em không đi nổi mới được."

Nụ cười trên mặt La Nhất Mộ khuếch tán, "Ừm, tôi chờ.

"Trong lòng lại nghĩ, đến lúc đó chưa chắc ai đi không nổi. Trong mắt hiện lên một tia sáng, liếm liếm môi. Giản Linh thu vào trong mắt biểu cảm rất nhỏ của cô, cười cong mắt, cố ý để sát vào microphone, giọng nói có chút nhẹ nhàng,"Mộ Mộ, bây giờ chị chính là càng ngày càng xấu."

La Nhất Mộ xoa xoa lỗ tai phát ngứa, ổn trọng nghiêm túc, "Tôi vẫn luôn như vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!