Chương 34: Không nỡ

Nghênh đón buổi sáng là một nụ hôn ngọt ngào triền miên khó bỏ khó dứt, hôn xong, hai người đều khó mà kìm lòng. La Nhất Mộ giữ lấy bả vai Giản Linh, nghĩ đến lát nữa cô phải lên máy bay, phải kìm nén hết sức mới không đè Giản Linh lên giường lại thêm một lần nữa, mà là sờ sờ gáy nàng, bảo nàng mau ăn bữa sáng.

"Em đưa chị đến sân bay nhé?" Giản Linh vừa đánh răng vừa tựa ở cạnh bàn ăn nhìn La Nhất Mộ làm bữa sáng.

"Không cần đâu, tôi đặt xe rồi." La Nhất Mộ cầm cán chảo, cổ tay nhẹ nhàng lắc một cái, trứng chiên trong chảo đã lật lại. Động tác này có sự phóng khoáng không thể tả, Giản Linh ở phía sau nhìn mà nước miếng chảy ròng, suýt không nhịn được lần thứ hai đặt La Nhất Mộ lên kệ bếp hôn.

Trong phòng tắm, nàng xoay người súc miệng sạch sẽ rồi rửa mặt, sau khi lau khô mặt, tinh thần thoải mái trở lại nhà bếp, ôm eo La Nhất Mộ từ phía sau, mặt tựa vào bả vai của cô mà quyến luyến nói: "Nhưng em muốn tiễn chị mà, cứ nghĩ đến chị đi lâu như vậy, em thật sự rất lo lắng, cứ cảm giác như sẽ có chuyện gì xảy ra, thật sự không yên lòng."

"Xảy ra chuyện gì cho được?" La Nhất Mộ bị Giản Linh ôm, cô đặt trứng gà vào đĩa, bỗng cười lên. Tiếng cười trầm thấp qua tấm lưng truyền thẳng vào màng tai của Giản Linh. Lỗ tai ngứa, Giản Linh càng dán chặt vào lưng cô, chỉ muốn nghe cô cười nhiều hơn chút.

"Nói chung chị ở bên ngoài nhất định phải cẩn thận, biết chưa?" Giản Linh bất an dặn dò một lần nữa. 

"Biết rồi." La Nhất Mộ nhẹ giọng trả lời, "Bưng trứng gà lên bàn rồi ăn đi."

Ăn bữa sáng xong rồi dọn nhà bếp, xe riêng mà La Nhất Mộ gọi cũng đã đến. Cô vốn định tự mình đi sân bay, bởi vì tay Giản Linh tổn thương bất tiện, La Nhất Mộ sợ một mình nàng đi về sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng Giản Linh kiên trì muốn đi tiễn, La Nhất Mộ chỉ đành đồng ý.

Tối hôm qua La Nhất Mộ qua đêm tại nhà Giản Linh, không có mang đồ đạc gì, quần áo mặc trên người cũng là của hôm trước, vì vậy phải về chỗ ở của cô lấy hành lý. Hành lý của cô đã được đóng gói vào va li từ sớm, về đó lấy là có thể đi liền. Hai người lên xe riêng, La Nhất Mộ trước tiên báo địa chỉ nhà mình, cô đi lên lấy hành lý, để Giản Linh ở dưới tiểu khu chờ cô.

Đây là lần đầu tiên Giản Linh tới chỗ ở của La Nhất Mộ, lúc trước nàng từng đến toà nhà lớn của nhà họ La và biệt thự xa hoa của ông Quan, đã làm đủ công tác tư tưởng, chắc mẩm nhà La Nhất Mộ cũng tráng lệ không kém, dù không phải biệt thự lớn nguy nga thì chí ít phải là khu sang trọng nằm trên một đoạn đường phồn hoa, thanh tịnh giữa chốn ồn ã, trong tiểu khu có bảo vệ tuần tra hai mươi tư giờ, người ngoài không được đi vào. Ai ngờ La Nhất Mộ ở trong một tiểu khu bình thường cách đại học Tân Lĩnh không xa, chắc chỉ cách quán net của Giản Linh cùng lắm là mấy phút đi xe, dù đi bộ tới đó cũng không tốn nhiều thời gian.

Điều kiện của tiểu khu không tính là kém, là loại khu dân cư phổ thông không thể bình thường hơn nữa, sinh hoạt phương tiện đầy đủ mọi thứ, xét tổng thể vẫn tốt. Nhưng phải nói thế nào đây, nó thật sự không hợp với khí chất nhà giàu tiềm ẩn của La Nhất Mộ, chỉ là Giản Linh nghĩ lại thì lại thấy hợp với tính cách của La Nhất Mộ

- cô vốn không phải hạng người ham muốn hưởng lạc.

La Nhất Mộ kéo một chiếc va li một mình đi ra từ trên lầu rồi để nó vào cốp xe, mới vừa lên xe đã nghe Giản Linh nói: "Em chưa từng biết chị ở gần nhà em như vậy." Trong lời nói có chút ảo não, La Nhất Mộ nghe mà không khỏi cười lên, "Em chưa từng hỏi tôi mà, đúng không?"

"Còn không phải tại khi đó em thấy Quan Tự lái xe tới đón chị, tưởng chị ở chỗ rất xa? Sớm biết chị ở gần em như thế, em đã sớm qua chơi, cần gì bỏ lỡ nhiều thời gian như vậy? Chị không biết lúc chân em bị thương, khó chịu ở trong nhà cửa lớn không ra cổng trong không bước tẻ nhạt thế nào! Suýt chút nữa là ngay cả tóc mình có mấy cọng em cũng biết."

"Em muốn tới thì tôi đưa chìa khoá cho em." La Nhất Mộ vô tình nói.

"Mộ Mộ, nói tới vậy mà chị cũng không biết!" Giản Linh tức giận nói, "Cũng bởi vì có chị, em tới chơi mới vui, bây giờ chị không ở đó, một mình em tới làm gì? Không phải vẫn vô vị như thường sao?"

Nàng hơi tức giận mà nói, hai má hơi phồng lên, nhúc nhích theo giọng nói, như một con sóc nhỏ ăn quả thông. Lòng La Nhất Mộ động đậy, đưa tay nắm cặp má tròn tròn kia, cảm giác mềm mại làm La Nhất Mộ không nỡ buông ra, "Vậy chờ tôi trở lại đưa chìa khóa cho em?" Cô thăm dò.

Giản Linh hài lòng gật gù, cái tay ôm lấy cô không ngoan ngoãn mà đặt trên cánh tay cô, nhếch môi cười nói: "Vậy còn được."

La Nhất Mộ cười nắm tay trái của nàng, đặt ở trong lòng bàn tay mình thưởng thức, không quên nhắc nhở nàng: "Có việc thì nhớ phải gọi cho tôi, đừng gắng gượng chống đỡ, biết chưa?"

La Nhất Mộ luôn cảm giác hai ngày nay tâm trạng Giản Linh không tốt lắm, hơn nữa bầu không khí của quán Internet cũng rất kỳ quái, những nhân viên quen mặt cũng chưa xuất hiện trong rất nhiều ngày, còn có hai khuôn mặt mới tới. Hỏi Tiểu Lưu, ánh mắt Tiểu Lưu cũng trốn trốn tránh tránh, rõ ràng là quán net của Giản Linh gặp chuyện mà mình không biết.

Nhưng đây là việc tư của Giản Linh, nàng không muốn nói có nghĩa là nàng không muốn để cho La Nhất Mộ biết, La Nhất Mộ cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể căn dặn mãi, có chuyện phải tìm cô ngay lập tức.

Nhưng cho dù đã dặn, La Nhất Mộ vẫn không yên lòng, suy nghĩ một chút, bèn nhắn số điện thoại của Quan Tự cho Giản Linh, "Ban ngày có khả năng tôi sẽ khá bận với hội nghị thảo luận, không có thời gian đọc tin nhắn, em tìm tôi không được thì tìm Quan Tự, có phiền phức cô ấy sẽ giúp em." Cuối cùng trong giọng nói nồng đậm ý vị cảnh cáo: "Gặp chuyện không được phép im ỉm, có biết không?"

"Biết rồi biết rồi." Giản Linh làm bộ thiếu kiên nhẫn móc móc lỗ tai, "Giáo sư La kiệm lời giờ thành quản gia dài dòng, học sinh của chị mà biết thì sẽ cười chị đó."

Ai ngờ La Nhất Mộ trịnh trọng hỏi ngược lại: "Quan tâm người mình thích thì có gì buồn cười?"

Cô hỏi cực kỳ nghiêm túc, Giản Linh nghe xong trái tim nóng lên, không che giấu được nụ cười trên mặt, mười ngón bao lấy lòng bàn tay La Nhất Mộ, con mắt liếc nhìn tài xế trước mặt một lúc. Thấy anh ta chuyên tâm lái xe, cũng không chú ý hai người ở băng ghế sau làm gì, lá gan nàng lớn lên, ngón tay lặng lẽ gãi gãi lòng bàn tay La Nhất Mộ, áp sát bên tai cô nhỏ giọng hỏi: "Lộ như vậy, chị không sợ lan truyền ra ngoài phá hoại sự nghiệp của chị sao?"

La Nhất Mộ cúi đầu, nhìn vẻ mặt cẩn thận của nàng, rất có vẻ ranh mãnh nhưng lại lộ ra sức sống sinh động. La Nhất Mộ yêu thích trong lòng, nghiêng đầu khẽ hôn vành tai nàng, có chút trêu chọc không dễ phát hiện: "Tôi chưa từng nghe nói quang minh chính đại yêu thích một người có thể phá hoại sự nghiệp."

Được hôn, tai Giản Linh vừa nóng vừa nhột, rất nhanh, một màu đỏ ửng nổi lên trên mặt, lòng bàn tay ở trước ngực cô đẩy một cái, sẵng giọng: "Chị chú ý một chút."

Thực tế lại cúi đầu, trong lòng vui sướng vô cùng, khóe môi cũng khẽ cong lên. Vành tai nhỏ đỏ ửng, La Nhất Mộ nhìn mà si mê, kéo tay nàng hôn lấy hôn để.

Không thể không nói tài xế rất có tư cách hành nghề, khá là chuyên nghiệp, sân bay ở ngoại ô thành phố, cách rất xa. Tài xế lái xe hai giờ mới đến nơi, trên đường hai người ngồi ở phía sau dính dính dán dán, tài xế vậy mà có thể lái xe vô cùng tập trung, làm như không thấy, mắt điếc tai ngơ. Sau khi đến nơi còn có thể vô cùng tận tuỵ xuống xe trước, giúp La Nhất Mộ lấy hành lý trong cốp xe đặt ở lối đi bộ bên cạnh, lúc sắp lái đi mới cười híp mắt nói ra câu thứ hai trong suốt chuyến đi: "Chúc quý khách du lịch vui vẻ, nhớ đánh giá năm sao cho nhận xét tốt nha ~"

Giản Linh thấy chiếc xe nhanh chóng đi khỏi sân bay mới nghiêm túc gật gù với La Nhất Mộ, "Nhận xét tốt, nhất định phải cho cái nhận xét thật tốt." Dù sao thời đại này không còn nhiều mấy bác tài không dài dòng không nhiều chuyện, phục vụ chuyên nghiệp còn không làm phiền người khác, là tài nguyên đáng quý trọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!