Chương 30: (Vô Đề)

La Nhất Mộ mới đi ra từ đồn cảnh sát, tâm tình không tốt, thái độ khi nhờ Quan Tự xuống xe giúp đỡ cũng không tính là lịch sự, nhưng Quan Tự là bạn từ thuở nhỏ mặc quần yếm với cô, rất rõ tính cách của cô nên cũng không tức giận.

La Nhất Mộ lạnh mặt bảo cô ấy xuống giúp, cô ấy lập tức bước xuống xe, nhanh chóng đi tới trước mặt hai người.

Lần cuối Quan Tự nhìn thấy Giản Linh là lúc bọn họ ở nhà họ La, cũng đã qua vài tuần rồi. Khi đó Giản Linh vẫn khỏe mạnh, bây giờ gặp lại cô nàng vậy mà thấy ngồi xe lăn, Quan Tự không khỏi cười trêu nói:

"Ôi, cô Giản làm sao vậy? Mấy ngày không gặp, tay sao lại treo ngược lên rồi? Hơn nữa tôi không ngờ hiện tại A Mộ săn sóc như vậy, ra cửa cũng không nỡ để cô Giản bước đi, phải tìm một cái xe lăn để đẩy, chắc là cô Giản mệt lắm nhỉ?"

Giản Linh biết Quan Tự trêu chọc mình, nàng nghe ra trong lời nói không có ác ý vì vậy cũng không cảm thấy bị mạo phạm, còn có thể cười giải thích cho Quan Tự: "Lúc trước bất cẩn té một cái nên bị thương nhẹ."

"Bị thương?"

Quan Tự nhai lại hai chữ này, ánh mắt quét qua quét lại hai vòng trên người Giản Linh và La Nhất Mộ, thâm thuý nói: "Té đau cỡ nào mới bị như vậy? Chẳng lẽ là té từ trên giường xuống?"

"Khụ khụ!"

Giản Linh nghe lời của Quan Tự, lập tức bị sặc nước miếng mà ho khan, cười mỉa: "Chị Quan đừng lấy em ra làm trò cười."

Nàng nhớ đến đêm mình bị ngã, nàng cùng La Nhất Mộ len lén trốn trong phòng học tối tăm hôn môi, đó là lần đầu tiên hai người chân chính tiếp xúc thân mật, suýt chút bị người ta phát hiện, tuy đó không phải nguyên nhân trực tiếp làm nàng bị thương nhưng cũng coi như gián tiếp dẫn đến chuyện ngã thang lầu.

Bây giờ bị Quan Tự chế nhạo như thế, Giản Linh nhất thời đỏ mặt, ấp úng không biết trả lời thế nào.

Quan Tự thấy vệt đỏ khả nghi trên mặt nàng, sự nhiều chuyện trong người bốc lên, ý vị tìm tòi trong lời nói càng nồng: "Cô Giản không nói lời nào, chẳng lẽ tôi nói trúng thật?"

Giản Linh sốt sắng nắm chặt ống quần, phút chốc không biết nên nói gì cho phải, cũng may La Nhất Mộ đứng ra giải vây đúng lúc, cau mày trầm giọng nói: "Bảo cậu giúp, cậu dông dài cái gì?"

La Nhất Mộ rất bất mãn về việc Quan Tự nói chuyện với Giản Linh mà lại mang theo thái độ hơi bỡn cợt, luôn làm cô nhớ đến đôi mắt sáng ngời của Giản Linh vào lần đầu gặp Quan Tự, sau đó sinh ra ảo giác mình sắp bị Quan Tự cướp người ngay trước mặt — tuy rằng hiện tại La Nhất Mộ và Giản Linh chẳng là gì của nhau trên danh nghĩa.

"Rồi rồi rồi, biết giáo sư La của chúng ta thương cô Giản, tôi không nói nữa được chưa?" Quan Tự chớp mắt với Giản Linh mấy cái, dáng vẻ nhiều chuyện "tôi hiểu mà

"làm Giản Linh dở khóc dở cười. Nàng nghĩ, mình và La Nhất Mộ rõ ràng chưa đi tới đâu, nhưng nghe Quan Tự nói lại như thật sự có cái gì. Quan Tự quay đầu nhìn về phía La Nhất Mộ, nụ cười hơi bỡn cợt vẫn chưa tắt,"A Mộ cậu rốt cuộc muốn tôi giúp gì? Chẳng lẽ muốn tôi ôm cô Giản lên xe?" Cô ấy nói, nụ cười càng lớn hơn, vỗ tay cái độp, "Không thành vấn đề, việc này để tôi, may mắn được ôm cô Giản, tôi cầu còn không được."

Nói xong thật sự giả bộ khom lưng ôm Giản Linh lên, nhưng tay còn chưa đặt lên vai nàng đã bị La Nhất Mộ đưa tay ngăn.

"Hả?" Quan Tự nhìn La Nhất Mộ, trong cổ họng bật ra một âm tiết nghi vấn.

La Nhất Mộ đẩy cô ấy lùi về sau hai bước, đến khi cảm giác đã cách Giản Linh một mét an toàn mới thu tay về, khom lưng ôm lấy Giản Linh.

Giản Linh được La Nhất Mộ ôm quen rồi, phối hợp ăn ý, khi La Nhất Mộ cúi người nàng cũng đã vòng tay trái qua cổ cô, sau đó đầu dựa vào vai La Nhất Mộ, để cô ôm mình lên.

Hai người rúc vào nhau với tư thái cực kỳ thân mật tự nhiên, chỉ có người ngoài cuộc như Quan Tự đứng sừng sờ ngoài một mét.

"Cậu đi vác xe lăn.

"La Nhất Mộ liếc nhìn cái xe lăn rồi lại liếc nhìn cô ấy. Quan Tự:"???"

Tôi dời buổi chiều trà với phó tổng giám đốc Từ thị hùng hục chạy tới đây để làm cu li cho hai người à? Còn vô duyên vô cớ bị đúc đầy một họng cơm chó.

Quan Tự đứng ở phía sau lặng lẽ nhìn La Nhất Mộ ôm Giản Linh lên xe, tâm tình vô cùng phiền muộn.

Yêu đương ghê gớm tới vậy sao? Các người không được bắt nạt tổng giám đốc của một xí nghiệp lớn là tôi! Việc này mà truyền ra ngoài Quan Tự tôi còn lăn lộn trong giới tổng giám đốc được không?

Nhưng La Nhất Mộ không nghe thấy mấy câu phỉ nhổ trong nội tâm Quan Tự, cô đặt Giản Linh vào ghế sau, mình cũng thong thả ngồi vào phía sau, từ trong xe hững hờ liếc Quan Tự một cái, không nhịn được nói:

"Có lên xe không? Không thì tôi lái đi."

Quan Tự: "...

"Tôi chắc là tổng giám đốc mất mặt nhất trong lịch sử. Chỉ là Quan Tự nhìn thấy bạn tri kỷ cô đơn nhiều năm lần đầu để tâm một người như thế, trong lòng vẫn rất mừng thay cho cô, đàng hoàng ngồi lên ghế lái làm tài xế cho bọn họ."Đi đâu?" Quan Tự vừa thắt dây an toàn vừa thuận miệng hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!