Giản Linh mềm mại nói La Nhất Mộ hé miệng, còn có chút ý vị cầu xin, lý trí của La Nhất Mộ đổ nát hoàn toàn trong một giây đồng hồ. Cô không lo nổi phòng vệ sinh công cộng của siêu thị có người khác vào không, không lo nổi cánh cửa mỏng hoàn toàn không có chút hiệu quả cách âm nào.
Cô đỡ gáy Giản Linh, nửa ép buộc làm cho nàng nhấc đầu cao hơn, hầu như ngửa chín mươi độ, tay kia nắm lấy tay trái của Giản Linh đang đặt trên cổ áo mình.
Cảm giác mềm mại trong tay khiến con ngươi La Nhất Mộ đỏ lên, cô ngậm đôi môi đỏ thẫm của Giản Linh, dây dưa gặm cắn như muốn nuốt chửng nàng, nóng bỏng đến mức Giản Linh không còn sức chống đỡ.
Một giây trước Giản Linh bất mãn vì La Nhất Mộ cứng nhắc, ai ngờ một giây sau, nụ hôn của La Nhất Mộ lại kéo tới như mưa to gió lớn, nhốt cả người nàng lại không còn chỗ trốn.
Giản Linh bị La Nhất Mộ ghì lại, không thể tránh đi đâu được, chỉ có thể bị động chịu đựng nụ hôn cường thế mà dịu dàng của La Nhất Mộ, chưa được bao lâu Giản Linh đã thua trận, không khí bên trong phổi như sắp bị cô hút hết, ngạt đến mức mặt đỏ chót.
Cái tay bị La Nhất Mộ bắt lấy yếu ớt nắm lại, nện nện bả vai cô, ỉu xìu như đang cào ngứa, trái lại làm La Nhất Mộ nóng hơn, quả thực muốn ăn sống nàng.
"A a..." Giản Linh lại đánh cô hai lần biểu thị sự kháng nghị, La Nhất Mộ mới bất đắc dĩ buông tha cái miệng nhỏ đã sưng đỏ, sau đó khẽ hôn cằm và cổ của nàng.
Giản Linh đã bị nụ hôn sâu của La Nhất Mộ rút cạn tất cả sức lực, chỉ có thể mềm mại tựa lên bả vai cô thở dốc, cánh tay uể oải vịn vai cô.
Hôm nay La Nhất Mộ chỉ mặc một cái áo sơmi mỏng, Giản Linh có thể cảm nhận được xương bướm mảnh mai xinh đẹp của cô, cảm giác rất tinh tế, nhẹ nhàng căng theo bắp tay La Nhất Mộ.
Giản Linh vuốt chỗ đó, con mắt hơi chuyển động, nụ cười xấu xa nở trên môi, bóp bóp mảnh xương bướm xinh đẹp tuyệt trần hơi nhô ra của cô. Lập tức cảm nhận được thân thể ôm chặt lấy nàng căng lên, tiếp theo cảm giác nóng ướt lan trên gáy Giản Linh.
Nàng ngứa ngáy co rúm lại, đột nhiên cảm thấy gáy tê rần, hóa ra là La Nhất Mộ trừng phạt cắn một cái.
"Ưm..." Giản Linh vô lực ngửa cổ tựa vào lòng La Nhất Mộ, nỉ non một tiếng bên tai cô, khẽ thở dốc một hồi. Hơi ấm đi vào tai La Nhất Mộ, cô không nhịn được, con ngươi tối sầm lại, suýt chút nuốt sống Giản Linh.
"Em cố ý?" La Nhất Mộ nghiến răng, cắn dái tai mềm mại của Giản Linh như trả thù.
"Em nào có." Giản Linh nhẹ giọng nỉ non, "Em chỉ muốn chị hôn hôn em, ai biết chị mạnh bạo như vậy." Giọng nói ngập tràn sự vô tội, cứ như cục diện trước mắt đều do La Nhất Mộ làm ra.
La Nhất Mộ cười tức giận, lại cắn lỗ tai nàng một cái rồi mới buông tha, đứng thẳng người, vuốt phẳng vết nhăn ám muội trên áo sơ mi.
Vẻ mặt đã phai nhạt đi, lại biến thành giáo sư nghiêm túc cẩn thận, đang là cuối hạ nhưng cổ áo vẫn buộc đến viên cuối cùng, nghiêm ngặt ràng buộc cần cổ trắng nõn thon dài của cô, cứ như cô và cái người vừa mới ghì lấy Giản Linh hôn lấy hôn để không phải một.
Giản Linh nhìn vẻ mặt lạnh nhạt cấm dục của cô, thèm nuốt nước miếng, chỉ hận bây giờ không thể giải quyết chị giáo sư lạnh lùng này tại chỗ.
"Em dùng nhà vệ sinh đi, tôi chờ em ở ngoài.
"La Nhất Mộ chỉnh áo sơ mi, định đi ra ngoài. Giản Linh cười như không cười, nói:"Mộ Mộ, chị nhịn không mệt sao? Em nhịn sắp nổ tung rồi."
Trả lời Giản Linh chính là mồ hôi hột trên trán, gân xanh nổi trên mu bàn tay và bóng lưng hốt hoảng kéo cửa phòng chạy đi của cô.
Giản Linh liếm môi, đắc ý cười, đôi mắt sáng bừng.....
Ra khỏi nhà vệ sinh, La Nhất Mộ đẩy Giản Linh thẳng xuống lầu một mua thịt nấu ăn, nửa đường gặp một bé trai khoảng tám tuổi rất nghịch ngợm, chạy nhảy khắp siêu thị.
Trong siêu thị đông người nhiều hàng, đứa bé kia va chạm lung tung, vài khách hàng đã bị nó đụng mạnh, thậm chí có một cô gái trẻ tuổi bị nó vỗ mông đùa giỡn. Cô gái hô lên một tiếng, xấu hổ tức giận mắng:
"Đây là con cái nhà ai? Cha mẹ không biết trông con sao?"
"Cô ăn nói kiểu gì vậy?" Một gã đàn ông cao to thô kệch, mặt mũi dữ tợn từ phía sau chậm rãi đẩy xe tới, nghe cô gái kêu la, khuôn mặt bặm trợn nhăn lại, trông như hung thần ác sát. Giọng thô ráp cứ như muốn cho cả siêu thị nghe thấy,
"Nó là con nít, nó biết cái gì? Cô là người lớn mà lại đi tính toán với con nít? Đúng là vô học!" Hắn thấy huy hiệu trường đại học trên ba lô của cô gái, lại mắng:
"Vậy mà là sinh viên đại học, sách vô bụng chó hết rồi. Thầy cô ở trường dạy kiểu gì mà cho ra một đứa vô giáo dục như thế?"
"Ông!
"Cô gái thấy hắn không chỉ không xin lỗi còn cắn ngược một cái, tức mà không nói được gì, viền mắt đỏ ửng, môi không ngừng run rẩy nhưng chẳng thốt ra được chữ nào. Giản Linh vào đời sớm, vẫn không nhìn nổi cái cảnh ỷ mạnh hiếp yếu, trực tiếp ra mặt bất bình, trào phúng cười lạnh,"Cha mẹ thế nào sẽ dạy ra đứa con thế đó, cô gái này là người tốt được dạy dỗ đàng hoàng, hành xử đúng mực.
Gặp phải đứa con mất nết và phụ huynh mất nết ngang ngược không biết lý lẽ, đương nhiên là bên bị nắt nạt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!