Chương 27: Trêu chọc

Lúc La Nhất Mộ vọt vào phòng tắm, còn chưa kịp thấy rõ chuyện gì xảy ra đã nghe Giản Linh kêu thảm một tiếng nữa.

Vừa nãy cách một cánh cửa, tiếng kêu thảm thiết của Giản Linh không quá rõ ràng, bây giờ giữa nàng và La Nhất Mộ không bị ngăn cách, tiếng hét của nàng đâm thẳng vào tai cô. La Nhất Mộ sợ đến mức trái tim co rút, nhìn về phía phát âm thanh, trong nháy mắt lại không biết nói gì.

Giờ khắc này tư thế của Giản Linh cực kỳ buồn cười, áo của nàng cởi được một nửa, vừa vặn kẹt ở cùi chỏ tay phải. Cả cánh tay nhỏ bị thạch cao bọc như một cây gậy đá cứng rắn, chính vì cây gậy đá nên áo của Giản Linh kẹt ở chỗ không trên không dưới, muốn cởi không xong, muốn mặc lại thì bị kẹp.

Tay trái của nàng còn nắm vạt áo, cố gắng kéo áo lên trên, muốn cởi cái áo thun chết tiệt này ra khỏi đỉnh đầu. Túm cả buổi vẫn không nhúc nhích, nàng vừa mệt mỏi vừa sốt ruột, cánh tay phải cũng đã bắt đầu đau đớn, không khỏi tuyệt vọng lại hét to lên.

Không thấy dáng vẻ ấy, tiếng kêu này đi vào tai La Nhất Mộ chỉ có thảm, La Nhất Mộ vọt vào phòng tắm rồi, phát hiện bộ dạng của nàng, nó liền đổi ý vị. Thảm không? Thảm. Đáng thương không? Cũng thật sự đáng thương. Nhưng ngoài thảm và đáng thương còn có chút buồn cười.

Nàng còn chưa biết La Nhất Mộ đã đi vào, còn đang ra sức đấu đá với cái áo bị kéo đến không ra hình thù, như con mèo nhỏ bị cuộn len cuốn lấy, ngoài hài hước ra còn có chút đáng yêu. La Nhất Mộ chưa chuẩn bị tâm lý đối mặt với dáng vẻ này của Giản Linh, không nhịn được, vui vẻ cười thành tiếng.

Lỗ tai Giản Linh dựng đứng, nhạy bén nghe được tiếng cười của La Nhất Mộ. Vẻ nhe răng trợn mắt phút chốc cứng đờ cứ như bị phù phép đứng hình, giữ nguyên tư thế "cởi được một nửa" buồn cười đóng băng tại chỗ.

"Mộ... Mộ Mộ?" Cái áo bị kéo lên vừa vặn có thể che khuất đầu, không đến nỗi khiến nàng phải đối mặt nhìn thẳng với La Nhất Mộ trong cảnh chật vật này, nhưng giọng nói của nàng vẫn nhiễm sự hoang mang, "Sao... sao chị vào đây?"

La Nhất Mộ đứng tại chỗ, nín cười, vẻ mặt nghiêm túc, "Tôi đang muốn đi thì nghe thấy tiếng kêu của cô trong phòng tắm, tưởng rằng cô bị ngã nên vào xem."

"A... Ha ha ha ha...

"Giản Linh lúng túng đến mức muốn tìm chỗ chui, thế còn đỡ hơn mặt đối mặt với La Nhất Mộ vào giờ phút này. Nàng cười ngượng nói:"Em không sao, thật sự không sao, Mộ Mộ chị mau đi ra đi, em... Em gặp chuyện ngoài ý muốn thôi, có thể tự giải quyết..." Để chứng minh, nàng chưa từ bỏ ý định lại kéo áo, kết quả càng quấn chặt, La Nhất Mộ chú ý tới đầu ngón tay của nàng đã trắng bệch vì dùng sức quá độ.

Giản Linh bị áo cuốn lấy nên không thấy tình hình. Áo này là áo kiểu, mặt bên có một chiếc dây lưng trang trí, cái dây đó quấn lấy vòng trang sức kim loại bên cạnh, vừa khéo hình thành một cái nút cột vạt áo của Giản Linh lại như cái túi. Chẳng trách nàng giãy giụa nửa ngày vẫn không thoát khỏi cảnh khốn.

Đúng là đồ ngốc, nào có ai tự buộc mình lại.

La Nhất Mộ thấy nàng không thoát được nút thắt, không khỏi nở nụ cười, khẽ ho khan một cái, đi tới nói: "Dây áo của cô bị kẹp, đừng nhúc nhích, tôi giúp cô."

Cô ngồi xổm bên cạnh xe lăn của Giản Linh, không biết là Giản Linh nghe được tiếng nói hay ngửi thấy hương vị của cô, quả nhiên bất động.

Áo của nàng đã bị quấn vì giãy giụa, ngón tay La Nhất Mộ linh hoạt xuyên qua dây lưng buộc chặt, chẳng mấy chốc đã mở ra dây và vòng kim loại. Cô nâng cánh tay phải bị thương của Giản Linh lên, dịu dàng, cẩn thận mà rút ra khỏi ống tay áo.

Dường như muốn làm cho cảm giác chật chội ghìm chết mình biến mất, thân thể Giản Linh lập tức thả lỏng, nắm lấy vạt áo khẽ kéo, cuối cùng cởi cái áo thun chết tiệt này ra.

Như chưa hết giận, nàng tàn nhẫn ném nó xuống đất, con ngươi trừng nó. Đáng tiếc hiện tại ngồi xe lăn, bằng không nàng chắc chắn sẽ giẫm cho mấy cái hả giận.

Vì vừa mới cựa quậy nên mái tóc ngắn đã rối bời dựng thẳng, cứ như bị gà bới. Thực sự là tiêu đời, vốn muốn để lại cho La Nhất Mộ ấn tượng tốt, ai ngờ chữa lợn lành thành lợn què, trái lại cho cô thấy bộ dạng mất mặt nhất của mình.

Mặt Giản Linh đỏ bừng lên, đỏ từ đỉnh đầu đến cái cổ, tai nhọn cũng đỏ hoét, ánh mắt lom lom, không dám nhìn thẳng vào La Nhất Mộ.

Con ngươi La Nhất Mộ sẫm màu, môi mím lại, trầm mặc đứng cạnh Giản Linh, hồi lâu không cử động.

Tí tách.

Vòi nước không vặn chặt, một giọt nước nghiêng nghiêng rơi xuống bồn rửa tay làm bằng sứ bóng loáng, âm thanh lanh lảnh, được phóng to vô số lần trong phòng tắm nóng bức.

Giản Linh rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn La Nhất Mộ.

Yết hầu của La Nhất Mộ khẽ trượt lên trượt xuống.

Giản Linh không bỏ lỡ tâm tình nhỏ bé của cô.

Đây không phải vẻ mặt chán ghét hay trào phúng, mà là cái khác, cất chứa ý nghĩ sâu hơn.

Hoặc kỳ thực là thứ bản năng xa xưa mà bình thường, không thể nói cho người ngoài biết.

Giản Linh thật ra rất kinh ngạc.

Những thủ đoạn tự tin thuần thục mà quyến rũ lúc trước không thể đánh động La Nhất Mộ, vậy mà khúc nhạc đệm khôi hài này lại có thể đập vào lòng La Nhất Mộ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!