Chương 24: (Vô Đề)

Khi Giản Linh nói "Hôn em" môi hơi cong lên, hất cằm chờ La Nhất Mộ lại đây, cứ như chắc chắn La Nhất Mộ sẽ hôn nàng.

Bộ dạng của nàng kỳ thực rất buồn cười, đặc biệt là mặt còn dán cái băng gạc. Thế nhưng La Nhất Mộ nhìn nàng, đầu mày giật giật, vậy mà không tự chủ được tiến lên nửa bước.

Một giây, La Nhất Mộ thật sự muốn nhân lúc kích động đè nàng lên bồn rửa tay, hôn cho nàng không thở nổi, để xem đôi môi đỏ tươi xinh đẹp kia có còn nói những lời tán tỉnh được không.

Nhưng La Nhất Mộ lại thấy ánh mắt ngứa đòn của nàng, hôn cái gì, trông cái bộ tịch cà lơ phất phơ này La Nhất Mộ chỉ muốn cốc một cái vào đỉnh đầu, chỉ là cuối cùng vẫn không nhẫn tâm xuống tay.

Hôn cũng không được đánh cũng không xong, La Nhất Mộ quyết định không để ý, rửa tay sạch sẽ rồi rút hai tờ khăn giấy lau khô, ôm nàng về phòng.

Lúc cô khom lưng đặt người lên giường thì đột nhiên nghe được một tiếng vang không lớn không nhỏ.

Ùng ục.

Là phát ra từ bụng Giản Linh.

La Nhất Mộ sững sờ, ngẩng đầu nhìn Giản Linh.

Lúc này Giản Linh thật sự ngại. Tuy nàng không đàng hoàng nhưng cũng biết rằng ở trước mặt người khác nhất định phải chú ý hình tượng, đặc biệt người này còn là người mình thích, càng phải để ý thể diện.

Thật sự là buổi tối nàng sốt ruột đi tìm La Nhất Mộ, không rảnh ăn cơm, uống hộp sữa bò lót bụng nhưng không ăn thua gì. Giờ đã hơn hai giờ sáng, hộp sữa bò Giản Linh uống năm tiếng trước đã sớm bị tiêu hóa sạch sẽ, kỳ thực lúc ở bệnh viện cơn đói đã kéo tới nhưng Giản Linh ngại nên không nói.

Hơn nữa khi ấy La Nhất Mộ đang giận, Giản Linh không dám chọc cô, đành nhịn tới bây giờ, vốn muốn chờ La Nhất Mộ đi sẽ tìm đồ ăn lót dạ. Ai ngờ nó không đồng ý, thời khắc quan trọng giở chứng, làm mất mặt nàng trước người nàng thích.

Đúng là không chịu thua.

Giản Linh đỏ cả mặt cúi thấp đầu oán thầm cái bụng, nó như cự cãi nàng, lại vang lên một tiếng rõ ràng hơn cả tiếng hồi nãy. Nàng ngại đến nỗi sắp vùi đầu vào trong cổ, hoàn toàn không dám nhìn La Nhất Mộ.

Tiêu đời, mất hết hình tượng rồi, chắc lúc này chị ấy ghét mình lắm, nói không chừng đã xem mình như thùng cơm, sau này sao dám xuất hiện trước mặt chị ấy nữa? Sao dám theo đuổi chị ấy nữa?

Giản Linh cúi đầu cực thấp, thấp đến mức La Nhất Mộ không thấy mặt nàng, chỉ có thể thấy hai cái xoáy trên đỉnh đầu le ngoe sợi tím của nàng. La Nhất Mộ đột nhiên nhớ đến câu nói cô nghe được ở đâu đó, người có hai xoáy đều không thể ngồi im. Cô nghĩ, Giản Linh đúng là có tính cách này.

La Nhất Mộ lại nhìn tai Giản Linh, đã đỏ chót, từ tai đến dái tai đều nổi màu đỏ, bên tai và cổ cũng vậy. Nàng vùi đầu rất thấp nên cần cổ cong thành một đường đẹp đẽ, toàn bộ bại lộ dưới mí mắt La Nhất Mộ, xấu hổ đến mức cổ ửng hồng.

Đây là lần đầu tiên La Nhất Mộ thấy dáng vẻ này của Giản Linh, chợt cảm thấy mới mẻ. Nằm mơ cũng chẳng ngờ hạng người không cần mặt mũi như nàng sẽ đỏ mặt vì mấy chuyện nhỏ này.

Giản Linh như một loại khoáng sản chưa từng được khai thác, luôn khiến La Nhất Mộ phát hiện những mặt sinh động mà thú vị trong lúc vô tình, cứ như đào vàng, mãi không biết mệt.

La Nhất Mộ trông đỉnh đầu của Giản Linh, nín cười, khoé môi khẽ cong khó nhận ra, mặt mày cũng dịu dàng hơn nhiều. Cô nhớ tới con Samoyed trước kia mình nuôi, khi phạm lỗi cũng giống vậy, ngồi trước mặt mình không nhúc nhích, đầu cúi thấp, đuôi đặt trên đất không nhúc nhích nhìn rất đáng thương, luôn khiến lòng người mềm mại.

Dù nó phạm lỗi tày trời cũng chẳng nỡ khiển trách, chỉ có thể thở dài sờ sờ đầu của nó.

Một ý nghĩ nảy lên, La Nhất Mộ bỗng nhiên rất muốn xoa đầu Giản Linh, thử xem mái đầu ngắn cúi thấp kia có mềm mại như tưởng tượng của mình không.

Tâm trí vừa bốc lên ý niệm đó, tay đã không thể khống chế đưa lên, lòng bàn tay đặt trên đỉnh đầu Giản Linh sờ sờ.

Còn mềm mại hơn cả tưởng tượng, tóc ngắn như vậy nhưng lại mượt mà đến bất ngờ, cảm giác còn tốt hơn tơ lụa cao cấp nhất. La Nhất Mộ có hơi nghiện, sờ hăng say không nỡ buông tay.

Giản Linh: "..." Coi người ta là cún à!?

Chỉ là...

Thoải mái quá. Lòng bàn tay khô ráo ấm áp, dịu dàng đến mức làm Giản Linh muốn khóc. Giản Linh cúi đầu, chủ động cọ vào tay La Nhất Mộ.

Thoải mái quá, sờ nữa đi, ở chỗ đó.

La Nhất Mộ quá nhẹ nhàng, Giản Linh bất mãn quệt miệng, gáy cũng sượt qua lòng bàn tay La Nhất Mộ để cô sờ, thích ý đến mức nheo mắt, suýt chút hé miệng vui vẻ đưa đầu lưỡi ra.

Nàng chưa bao giờ nghĩ được người khác xoa đầu lại là một việc vui thích đến thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!