Sau này thự thật chứng minh, hóa ra những lời đảm bảo của đàn ông vào lúc đó đều là chó má.
Cố Thư Di đã bắt đầu thấy hối hận khi đồng ý cho anh lên nhà chơi. Nếu hai người họ không ở cạnh nhau trong suốt khoảng thời gian qua, cô thậm chí còn thấy hơi nghi ngờ rằng anh đã lén uống mấy viên thuốc tăng lực. Nhà cũ bị cháy cũng không thể bị cháy bỏng như thế được, cuối cùng cô chỉ có thể tự cảm ơn chính mình vì chăm chỉ tập thể dục thường xuyên.....
Vào ngày làm việc, tòa nhà GNP luôn sáng sủa và tươm tất.
Cố Thư Di mặc một chiếc váy dài với quá nửa là màu trắng nhạt, dưới chân đi giày cao gót cao 7cm mà vẫn bước nhanh như bay. Cô rời khỏi phòng hội nghị sau một cuộc họp với một chồng tài liệu trên tay, lúc cô mở điện thoại ra thì nhìn thấy mình vừa nhận được một tin nhắn mới.
Tên của người gửi tin nhắn tới làm cô khựng lại trong giây lát.
Thực tập sinh đeo thẻ công tác tình cờ đi ngang qua, gật đầu chào hỏi: "Tổng giám đốc Cố."
"Hửm." Người đang cúi đầu xuống bị người khác nhắc tên nên hơi giật mình, lập tức úp màn hình điện thoại lên ngực áo để che giấu. Động tác của cô nhanh đến mức khiến thực tập sinh đang chào hỏi cô cũng bị giật mình theo.
Cố Thư Di giấu kín chiếc điện thoại di động kia mà tim đập thình thịch, cô ngẩng đầu lên nhìn dáng vẻ hoảng sợ của thực tập sinh đứng đối diện mình. Cô nhận ra phản ứng vừa rồi của mình có lẽ có phần hơi thái quá nên vội gật đầu: "Ừm."
Trong đầu thực tập sinh kia tràn ngập suy nghĩ "Trong chiếc điện thoại di động chết tiệt kia có loại tài liệu bí mật nào mà không thể để người khác xem vậy nhỉ", chỉ đành đờ người rời đi.
Sau khi Cố Thư Di quay lại văn phòng mình và ngồi yên vị trên ghế mới dám thở phào nhẹ nhõm. Chờ thêm chốc lát, cô mới đọc lại thứ đang hiện ra trên màn hình điện thoại.
Cũng không phải tài liệu bí mật gì, mà là...
Bùi Cận Bạch nói chiều nay anh sẽ đến đón cô sau giờ làm việc.
Trong lúc nhất thời, Cố Thư Di hơi đờ người ra trước tin nhắn của người đàn ông, trong lòng cô hơi nghẹn lại, không nói nên lời.
Mặc dù lúc đầu hai bên nói với nhau rằng đây chỉ là quan hệ yêu đương bình thường, nhưng trong thâm tâm cô biết rằng ở cái tuổi này, hai người đã sớm không thể tiếp tục diễn cảnh yêu đương thuần khiết nữa. Hơn nữa, đối phương lại là CEO của Hòa Quang, trên thực tế thì cuộc tình này vẫn diễn ra theo chiều hướng anh tình tôi nguyện, cố gắng thỏa mãn nhu cầu của đối phương.
Chỉ là hành động của Bùi Cận Bạch bây giờ khiến cô cảm thấy chuyện tình cảm này hình như quá bình thường.
Ít nhất thì trước đó khi cô ngỏ lời đồng ý, cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện Bùi Cận Bạch sẽ đích thân đến đón cô tan làm ngay cả khi chuyện yêu đương của họ quá bình thường.
Hôm nay biển số xe của cô đến hạn. Vì không có xe đi nên cô chỉ có thể bắt taxi hoặc đi tàu điện ngầm.
Vì vậy Cố Thư Di nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm những tòa nhà cao chọc trời mọc san sát nhau trong khu CBD. Cô hít một hơi thật sâu để điều chỉnh tâm trạng, sau đó mới trả lời lại: [Được.]
...
GNP không quá chú trọng đến work
-life balance (sự cân bằng giữa cuộc sống và công việc của mỗi cá nhân) như ở Hòa Quang. Do trong công ty có sự cạnh tranh rất khốc liệt nên ai ai làm việc ở đây cũng thấy rất mệt mỏi, thường xuyên tăng ca cũng là chuyện rất bình thường.
Lúc đầu, Cố Thư Di cũng đoán trước hôm nay mình sẽ được tan làm đúng giờ, nhưng cô không ngờ rằng ngay trước lúc tan làm lại xảy ra chuyện, cô quá bận rộn nên tan làm muộn hơn 2 tiếng đồng hồ.
Hơn nữa, chờ tới khi cô cuối cùng cũng làm xong việc và nhớ ra có người đang đợi mình thì cũng đã muộn. Bên ngoài trời đã tối, trong điện thoại của cô có hai cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn từ Bùi Cận Bạch: [Em xuống dưới chưa?]
Cố Thư Di nhìn thấy tin nhắn, nhanh chóng cầm túi xách lên rồi lao vào thang máy.
Cô đứng trong thang máy chờ đi xuống tầng dưới và gọi cho Bùi Cận Bạch. Trong lòng còn đang nghĩ là sau ngần ấy thời gian, chắc anh không chờ nổi nên đã rời đi từ lâu rồi. Nhưng để cho chắc, cô vừa ra khỏi thang máy đã chạy thẳng đến bãi đậu xe.
Có người nghe máy.
Bùi Cận Bạch đang ngồi ở ghế lái, nhìn thấy Cố Thư Di đang vội vàng chạy tới nên nói trong điện thoại: "Chậm thôi."
"Không cần vội."
Hình như trong giọng nói của người đàn ông mang theo tia lửa điện nhẹ nhàng mà tê dại.
Cố Thư Di cầm điện thoại di động, vừa quay đầu lại là nhìn thấy xe của Bùi Cận Bạch đang đậu sau lưng mình.....
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!