Chương 92: (Vô Đề)

Cố Thư Di đến gặp Bùi Cận Bạch về chuyện camera hành trình trên chuyến xe đêm đó.

Chu Hiên vội vàng liên lạc với tài xế Bùi Cận Bạch để lấy đoạn video, nhưng có lẽ anh ta không ngờ rằng ở phía bên kia, chính Bùi Cận Bạch lại đang đứng ngay trước mặt cô.

Nếu vậy, chuyện gì sẽ xảy ra nếu ông chủ biết cô là người đã ra tay đánh người vào đêm hôm đó đây.

Hòa Quang và GNP đều phát triển theo những ngành nghề khác nhau, cũng không có quan hệ kinh doanh với nhau.

Thế nên Cố Thư Di hít sâu một hơi, lúc cô đang chuẩn bị nói ra những câu mà bản thân đã soạn thảo sẵn trong đầu thì người đàn ông đứng trước cửa lại đột ngột lên tiếng trước: "Vào đi."

Một lúc lâu sau Cố Thư Di vẫn không nói gì.....

Vào ban đêm, phòng suite trên tầng thượng có view nhìn ra hồ ở trung tâm khu resort với ngọn đèn nhỏ, còn có khách đang câu cá ngoài thiên nhiên.

Cố Thư Di thận trọng bước vào và ngồi trên ghế sofa.

Cô biết theo quy luật thông thường, đặc biệt là các quy tắc an toàn dành cho nữ giới thì hành vi đi một mình vào phòng người khác giới vào ban đêm là việc không hay ho gì.

Nhưng đối phương lại là Bùi Cận Bạch.

Vì vậy Cố Thư Di cũng không cần để ý quá nhiều.

Bùi Cận Bạch nhìn người phụ nữ với dáng ngồi đoan chính ở phía đối diện: "Tìm tôi làm gì thế?"

Mấy đầu ngón tay của Cố Thư Di co lại trên đầu gối, sẵn sàng đối mặt với dáng vẻ nhàn nhã và lịch lãm trong bộ đồ ngủ của người đàn ông. Cuối cùng cô cũng nói đến chuyện chính.

Câu đầu tiên cô nói là "Liệu anh có còn nhớ tới chuyện của hai tháng trước, sau khi bữa tiệc tối từ thiện kia kết thúc hay không".

Những người như Bùi Cận Bạch luôn coi thời gian là thứ vô cùng quý giá. Cố Thư Di đã cố gắng hết sức để nói một cách ngắn gọn rằng cô là người đã ra tay đánh người vào đêm hôm đó. Vì người đàn ông đó đã bịa đặt tin đồn không hay về cô, cô nhất thời tức giận nên mới động tay đánh người đó. Bây giờ, có lẽ người đàn ông đó đang cố gắng liên lạc với tài xế của anh để xin camera hành trình trên xe, cô hy vọng tài xế của anh sẽ không đưa đoạn video đêm đó cho người khác.

Cố Thư Di nói liên tục một lèo, nín thở chờ đợi câu trả lời từ người đàn ông đối diện.

Bùi Cận Bạch nghĩ đến người đã vẫy tay và cố dừng xe anh lại vào đêm đó, rồi nhìn sang Cố Thư Di đang ngồi ở phía đối diện

- người đặc biệt đến tìm anh vì chuyện này.

Thế nên dưới mắt tràn đầy mong đợi đó, cuối cùng anh cũng chậm rãi nói: "Thân thủ của tổng giám đốc Cố thật tốt."

Cố Thư Di: "..."

"...?"

Bùi Cận Bạch: "Tài xế của tôi cũng nên có chút đạo đức nghề nghiệp chứ."

Lúc này Cố Thư Di mới thở phào nhẹ nhõm.

Nên có chút đạo đức nghĩa là anh sẽ không tùy ý đưa đoạn video trên camera hành trình cho người khác.

Cô yên lòng hơn nhiều, đứng dậy, theo thói quen hạ tay xuống vuốt phẳng vạt váy, vui vẻ cười: "Cám ơn chủ tịch Bùi."

"Vậy nếu anh không muốn nói gì thêm nữa thì tôi xin phép không quấy rầy nữa, tôi về trước đây."

Hình như Bùi Cận Bạch đang mải mê suy nghĩ điều gì đó: "Ừ."

Cố Thư Di rời đi.

Bùi Cận Bạch đang ngồi trên ghế sofa nên ở gần cửa hơn, Cố Thư Di không thể đi qua ngay trước mặt anh nên chỉ đành đổi hướng đi vòng qua.

Nhưng khi đi ngang qua, cô đã vô tình đụng trúng một tập tài liệu đặt trên bàn trà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!