Chương 91: (Vô Đề)

Phía bên kia, Cố Thư Di cảm thấy đã có thể dừng lại.

Thực ra cô không đánh quá mạnh, một là vì không muốn gây rắc rối cho bản thân, hai là so với những vết thương trên người, cô muốn khiến anh ta cảm thấy nhục nhã hơn.

Nói một cách đơn giản, đó chính là giết người không dao.

Đối với loại người giống như Chu Hiên, đây là chuyện rất đáng hổ thẹn.

Cố Thư Di buông cổ áo của Chu Hiên ra và đứng dậy, mang giày vào, rồi trừng mắt hung dữ với người đàn ông đang cố gắng phản kháng trên mặt đất.

Nhìn thấy Chu Hiên bị ánh mắt của mình làm cho khiếp sợ, Cố Thư Di cười khẩy, cầm chiếc túi xách đang đặt ở một bên lên, vỗ nhẹ bụi trên đó rồi xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng khoảnh khắc cô ngẩng đầu lên, có một chiếc Maybach màu đen đang lặng lẽ đậu ở trên con đường vốn không hề có một bóng người qua lại này.

Đèn trong xe vẫn sáng, bên trong có người.

Có lẽ bọn họ đã ngồi ở đó quan sát nãy giờ.

Cố Thư Di khựng tay lại.

Chu Hiên đang ngồi trên mặt đất cũng nhìn thấy chiếc Maybach lặng lẽ đậu ở đó, chỗ này không có camera giám sát, nhưng chắc chắn camera hành trình trong xe có thể ghi lại những gì Cố Thư Di đã làm với anh ta.

Anh ta được cứu rồi.

Vì vậy, người đàn ông vừa nãy còn khóc lóc gọi ba gọi mẹ vội vàng đứng dậy và chạy thật nhanh về phía đó, vừa chạy vừa vẫy tay với chiếc Maybach: "Thưa ngài! Thưa ngài!"

"Xin hãy gọi cảnh sát giúp tôi…" 

Chiếc Maybach bật đèn pha chiếu thẳng vào mặt Chu Hiên, sau đó lái xe biến mất trong màn đêm đen kịt.

Không dừng lại dù chỉ một giây.

Chu Hiên đứng lại, hít một bụng khói xe.

Cố Thư Di đối mặt với cảnh tượng này, sự xuất hiện của chiếc Maybach đã phá vỡ kế hoạch của cô, chắc chắn camera hành trình đã ghi lại được cảnh cô đánh Chu Hiên.

May mắn là có vẻ như những người trong chiếc xe Maybach không muốn xen vào chuyện của người khác.

Cố Thư Di siết chặt chiếc túi xách trong tay, liếc nhìn Chu Hiên một cái rồi dẫm lên giày cao gót rời đi.

Một tuần mới lại đến.

Cố Thư Di tăng ca đến mười giờ tối, lúc về đến nhà thì đã hoàn toàn kiệt sức.

Cô cất giày vào ngăn tủ đã chất đầy những đôi giày cao gót, xỏ đôi dép mềm mại, cởi khóa váy rồi đi vào nhà đặt mông ngồi xuống ghế sofa, bây giờ mới có cảm giác như được sống lại.

Robot quét nhà đã "làm việc cật lực" đến mức trên sàn không còn một vết bẩn.

Cố Thư Di nằm trên ghế sofa xem điện thoại, thấy Chu Hiên lại gửi cho mình một tin nhắn khác.

Anh ta nói đã đến bệnh viện để giám định thương tật và tìm thấy chủ nhân của chiếc xe tối hôm đó, cũng như đã lấy được bằng chứng từ camera hành trình, anh ta cho cô cơ hội cuối cùng để công khai xin lỗi và bồi thường, nếu không thì sẽ gặp nhau ở đồn cảnh sát.

Cố Thư Di cau mày thật chặt khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, sau đó không nhịn được mà chửi rủa.

Bình thường con đường đó vắng tanh không một bóng người, camera giám sát hỏng cũng không buồn thay, nhưng tại sao tối đó lại xuất hiện một chiếc xe hơi, còn là Maybach nữa chứ.

Tuy nhiên Cố Thư Di chắc chắn tám chín phần mười rằng Chu Hiên đang lừa cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!