Một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, trông rất có năng lực và khéo léo, người còn lại thì trông cực kỳ trẻ trung đối với bữa tiệc giống như tối nay, trên cổ còn đeo một chiếc vòng cổ bằng ngọc trai.
Hai người tự giới thiệu bản thân, một người là Trịnh Ngọc San, phó giám đốc GNP khu vực châu Á
- Thái Bình Dương, và người còn lại là Cố Thư Di, giám đốc tiếp thị của một chi nhánh quan trọng của GNP.
GNP là một công ty FMCG* của nước ngoài, chưa có bất kỳ giao dịch kinh doanh nào với Hòa Quang, nhưng trong những dịp như thế này, việc hai công ty có mối quan hệ làm ăn với nhau hay không cũng không quan trọng.
*FMCG: Là thuật ngữ viết tắt của cụm từ Fast Moving Consumer Goods (ngành hàng tiêu dùng nhanh).
Bùi Cận Bạch lịch sự cụng ly với hai người và trò chuyện đôi ba câu.
Dường như Trịnh Ngọc San biết rất nhiều thông tin về nhà họ Bùi, bà ấy mỉm cười hỏi gần đây sức khỏe của bà cụ Hà như thế nào.
Bà cụ Hà tốt nghiệp đại học Sư phạm, bà cũng là người thành lập quỹ học bổng "Lăng Miễn" cho nhà trường. Trịnh Ngọc San nói rằng Tiểu Cố của chúng tôi cũng tốt nghiệp đại học Sư phạm, năm đó cũng nhận được học bổng từ bà cụ Hà.
Sau khi nghe thấy điều này, sắc mặt của Bùi Cận Bạch, người đã hơi mệt mỏi vì phải xã giao liên tục vào tối nay mới lấy lại được chút tinh thần.
Anh trả lời Trịnh Ngọc San rằng bà cụ vẫn còn rất khỏe mạnh, rồi nhìn sang người phụ nữ đã nhận được học bổng của bà anh vào lúc còn đi học.
Có thể đạt được vị trí giám đốc tiếp thị chi nhánh GNP ở độ tuổi trẻ như vậy quả thực là một điều đáng khen ngợi.
Nhưng cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Cố Thư Di vội nói: "Tôi vẫn luôn không có cơ hội để bày tỏ lòng biết ơn của mình với bà cụ. May là tối nay gặp được chủ tịch Bùi, nhờ anh thay tôi chuyển lời vậy."
Bùi Cận Bạch mỉm cười: "Được."
Trong lòng cả hai người đều biết rõ đó chỉ là lời nói khách sáo.
Cố Thư Di đưa danh thiếp của mình cho Bùi Cận Bạch.
Trần Lê bước tới đúng lúc: "Đưa cho tôi đi cô Cố."
Cố Thư Di mỉm cười gật đầu và đưa cho anh ấy.
Cô biết tối nay trợ lý của Bùi Cận Bạch đã nhận được không ít danh thiếp, cũng biết kết cục của những tấm danh thiếp được trợ lý nhận thay sẽ như thế nào, có thể là không thèm liếc mắt một cái mà đã bị ném vào thùng rác, hoặc bị bỏ xó ở một góc nào đó đến khi bám đầy bụi.
Nhưng ai bảo anh là Bùi Cận Bạch cơ chứ.
Dù biết sẽ bị vứt hết vào thùng rác nhưng vẫn có rất nhiều người muốn đưa.
Giống như cô bây giờ vậy.
Có vô số người tìm đủ mọi cách chỉ để được xuất hiện trước mặt anh.
Cố Thư Di và Trịnh Ngọc San trò chuyện với Bùi Cận Bạch xong thì cũng biết ý mà rời đi.
Về cơ bản thì bữa tiệc từ thiện tối nay đã sắp kết thúc.
Trịnh Ngọc San biết vừa rồi Bùi Cận Bạch đã cho mình đủ mặt mũi, nhớ lại lúc nãy được tiếp xúc gần với người đàn ông khôi ngô và cao quý đó, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần như Cố Thư Di, mà còn không chớp mắt lấy một cái.
Hoặc là đã nhìn thấy quá nhiều, hoặc là thật sự không ham mê nữ sắc.
Nghe nói mấy năm trước nhà họ Bùi có tìm cho anh một cô thiên kim môn đăng hộ đối. Lúc ấy còn cho rằng đã tìm được người phù hợp, nhưng cuối cùng lại không có chuyện gì xảy ra.
Cô thiên kim tiểu thư đó đã kết hôn vào năm ngoái.
Nghĩ tới đây, Trịnh Ngọc San mỉm cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!