Cố Thư Di không để ý tới ánh mắt cháy bỏng của Đường Điền.
Việc chuyển nhà cũng không có gì phức tạp.
Cô chọn một căn phòng có cửa sổ kính từ trần tới sàn nhà làm phòng ngủ chính, dành nửa buổi chiều để sắp xếp mọi thứ trong phòng cho gọn gàng, căn phòng vốn đã rất sạch sẽ nên cũng không cần quét dọn gì thêm. Sau đó Cố Thư Di ngẩng đầu lên, không kìm được mà cứ nhìn lên trần nhà.
Hách Như Đức nói rằng Bùi Cận Bạch sống ở tầng bên trên.
Căn nhà mà Bùi Cận Bạch sống là ở tầng trên cùng, kết cấu chắc chắn phải hoành tráng hơn căn nhà ở tầng mười tám mà cô đang sống này nhiều.
Cố Thư Di mím môi.
Bây giờ nhà cũng đã chuyển xong rồi, trong tay cô còn cầm một tấm thẻ mà mỗi tháng sẽ có sẵn năm trăm ngàn tệ, đột nhiên cô lại không biết nên làm gì.
Theo như ý bà cụ Hà nói, cái này là để cô chung sống qua lại cùng Bùi Cận Bạch vì mục đích kết hôn.
Người nhận tiền có nên chủ động hơn một chút không nhỉ?
Bà cụ Hà đã nói rõ rằng số tiền trong thẻ có thể dùng để đi hẹn hò và mua quà tặng.
Cố Thư Di đi loanh quanh trong nhà mấy vòng, đang suy nghĩ xem sắp tới mình sẽ phải sống như thế nào thì chuông cửa vang lên.
Cô đi ra mở cửa.
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc vest đen, xách theo một chiếc cặp đứng ở cửa.
Cố Thư Di chưa kịp hỏi thì người đối diện đã tự giới thiệu: "Xin chào cô Cố, tôi là trợ lý của anh Bùi Cận Bạch, cô cứ gọi tôi là Trần Lê là được."
Biết người đứng trước mặt mình là trợ lý của Bùi Cận Bạch, Cố Thư Di lập tức cảm thấy lo lắng, đang định nghiêng người mời anh ấy vào nhà thì Trần Lê nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên cô Cố chuyển tới đây, không biết cô đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ chưa ạ? Có cần tìm người giúp đỡ cô không?"
"Không cần đâu." Cố Thư Di vội vàng đáp: "Tôi đã thu xếp mọi thứ ổn cả rồi."
Trần Lê cười: "Vậy thì được rồi. Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên cô chuyển tới đây nên tổng giám đốc Bùi của chúng tôi muốn mời cô cùng dùng bữa tối, cô có tiện không ạ?"
Cố Thư Di được người ta cung kính tới nỗi cảm thấy không thoải mái lắm, nghe nói đến Bùi Cận Bạch muốn mời cô đi ăn tối, cô hơi sững người.
Trần Lê: "Tổng giám đốc Bùi đang đợi cô ở hầm gửi xe ạ."
"À, vâng." Không ngờ mọi thứ lại bắt đầu sớm như vậy, Cố Thư Di vội vàng đáp lại, thấy Trần Lê trực tiếp đứng đợi cô ở ngoài cửa, cô liền đi lấy điện thoại di động: "Đi thôi."
Trần Lê đưa Cố Thư Di đến vị trí đỗ xe ở dưới hầm.
Đây là lần thứ hai Cố Thư Di gặp Bùi Cận Bạch.
Cách đây có vài ngày kể từ lần cuối hai người gặp nhau.
Trần Lê mở cửa xe bên cạnh Bùi Cận Bạch cho Cố Thư Di, khi Cố Thư Di ngồi vào trong, cô cảm thấy lòng bàn tay mình như đổ một lớp mồ hôi mỏng.
"Anh Bùi…" Cố Thư Di suy nghĩ, cô nhớ lại lần trước anh không cho cô gọi mình là "tổng giám đốc Bùi", cô lại không dám gọi thẳng tên anh, vì vậy cuối cùng cô đã chọn gọi anh bằng cách này.
Bùi Cận Bạch nghe được cách xưng hô của ngày hôm nay, dường như cũng đã lựa chọn chấp nhận, chỉ "ừm" một tiếng.
"Cô muốn ăn gì?" Anh hỏi mà không quay sang nhìn cô.
Cố Thư Di: "Cứ theo anh quyết định đi ạ."
Rồi Bùi Cận Bạch nói địa chỉ cho tài xế.
Chiếc xe im lặng khởi động, không khí chắc chắn đã được sàng lọc bởi máy lọc không khí cao cấp nhất, thế nhưng Cố Thư Di lại cảm thấy hơi ngộp thở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!