"Mọi người đều đến đông đủ cả rồi, mau ăn đi ăn đi."
Hai người trẻ tuổi gặp mặt chào hỏi nhau đều rất xa lạ, cuối cùng vẫn phải để bác gái vừa nói chuyện với Cố Thư Di cười đùa phá vỡ chủ đề này.
Bữa cơm này mọi người ăn cũng rất vui vẻ.
Chỉ có mình Cố Thư Di là ăn không biết vị, trong bầu không khí náo nhiệt của phòng ăn này, cô ăn cơm mà lại có một cảm giác tách biệt khỏi tập thể.
Người ngồi đối diện chính là tổng giám đốc Hòa Quang, bà cụ Hà không chỉ là một trong những người sáng lập Hòa Quang mà còn là mẹ của của chủ tịch Hòa Quang, thậm chí mỗi người đang cười cười nói nói trên bàn ăn này có lẽ người nào người nấy cũng có địa vị, thân phận không tầm thường.
Chỉ có mình cô, tuy bây giờ thể xác đang ngồi đây nhưng trong lòng lại cảm thấy trống rỗng không chân thực.
Cảm giác này giống như một lời nhắc nhở thường trực nhắc nhở cô rằng vốn dĩ cô cũng không phải là người của thế giới này.
…
"Thư Di, mọi người đi qua bên kia trước, cháu và Cận Bạch lên lầu đi."
Mãi cho đến khi một giọng nói vang lên lần nữa, đầu óc đang mơ màng suy nghĩ viển vông của cô mới quay trở về thực tại.
Cố Thư Di bỗng nhiên tỉnh táo trở lại.
Cô thấy bữa tối hôm nay cũng đã kết thúc, tất cả mọi người lại quay trở ra phòng khách nói chuyện với bà cụ, vữa nãy bà cụ Hà nói hộp trà bà ấy muốn uống để trong phòng sách trên lầu, bảo Bùi Cận Bạch dẫn Cố Thư Di lên lầu lấy xuống cho bà ấy.
Trong biệt thự có nhiều người giúp việc có thể lên lầu lấy đồ như thế nhưng bà cụ lại nói như vậy, trong lòng tất cả mọi người đều ngầm hiểu bà ấy muốn tạo cơ hội cho ai người mới chính thức gặp mặt nhau hôm nay được ở riêng với nhau.
Cố Thư Di nhìn bác gái đang nói chuyện với cô bảo cô lên lầu kia, sau đó lại nhìn về phía Bùi Cận Bạch, người đang đứng bên cạnh cô lúc này.
"Đi thôi." Người đàn ông liếc mắt nhìn cô, thản nhiên nói.
Cố Thư Di vô thức đi theo sau lưng anh.
Phòng sách của bà cụ Hà nằm ở lầu hai của tòa biệt thự.
Trên đường đi, Cố Thư Di không dám ngó nghiêng lung tung, vẫn luôn duy trì một khoảng cách không gần không xa với Bùi Cận Bạch, mãi cho khi đi đến phòng sách mới thôi.
Suốt cả quãng đường hai người không nói với nhau câu gì.
Dường như chẳng mấy chốc Bùi Cận Bạch đã tìm được hộp trà bà cụ muốn uống kia.
Trong lúc Bùi Cận Bạch tìm đồ, Cố Thư Di mất tự nhiên không biết nên đứng đâu, thấy Bùi Cận Bạch đã tìm được hộp trà kia, cô cho rằng phải quay về.
Thế nhưng cô đột nhiên nghe thấy người sau lưng lên tiếng: "Cô tên là Cố Thư Di sao?"
Cố Thư Di lập tức quay đầu lại.
Cô nhìn thấy Bùi Cận Bạch đang thản nhiên dựa vào mép trước bàn đọc sách, hộp trà kia bị anh tiện tay để sang một bên.
Rõ ràng là anh có chuyện muốn nói với cô.
Cố Thư Di quay người lại, sau khi đứng đối diện với người đàn ông, cô không khỏi khẽ lui về sau một bước nhỏ.
"Đúng vậy, tổng giám đốc… Bùi." Cô không khỏi căng thẳng trong lòng.
Trái lại Bùi Cận Bạch lại rất thong dong, lúc nghe thấy cô gọi mình là "tổng giám đốc Bùi" hình như anh còn có chút buồn cười: "Cô cứ gọi thẳng tên tôi là được rồi."
Tôi không dám đâu. Trong lòng Cố Thư Di nghĩ như vậy, người đàn ông trước mặt là tổng giám đốc Hòa Quang, là tổng giám đốc của công ty dù có cô nằm mơ cũng muốn được vào làm, cô nào dám gọi thẳng tên anh chứ.
Đồng thời trong khung cảnh thế này, không hiểu sao Cố Thư Di lại có ảo giác như mình đang tham gia một buổi phỏng vấn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!