Chương 50: (Vô Đề)

Có một số chuyện, có lẽ ngay từ đầu cô đã biết rõ là không thể xảy ra, cho nên Cố Thư Di từ trước tới giờ chưa từng nghĩ đến. 

Hoặc có thể vì quá viển vông, nên cô hầu như chưa bao giờ có ý nghĩ đó trong đầu.

Dù từ lúc bắt đầu, người đàn ông trẻ tuổi quý phái ấy hỏi cô tại sao lại quen biết bà nội, cho đến bây giờ, những khoảnh khắc dễ khiến người ta hiểu lầm, cô đã nhắc nhở bản thân vô số lần phải tỉnh táo.

Chỉ là có những thứ dường như trời sinh đã không thể bị lý trí kiểm soát, dù có đè nén thế nào đi nữa, nó vẫn hiện diện khắp nơi, lặng lẽ thấm vào khi bạn không hề hay biết.

Cố Thư Di vẫn đứng ngẩn ngơ tại chỗ. 

Cô cảm nhận được bàn tay người đàn ông nắm lấy gáy mình, khi lại gần, đôi môi mềm mại mát lạnh chạm vào môi cô, thấy người đàn ông cúi đầu nhìn cô, rồi dùng giọng chỉ đủ hai người nghe thấy, hỏi cô rằng…

Anh thích em.

Không nhận ra sao?

Bùi Cận Bạch buông tay ra. 

Anh nhìn Cố Thư Di vẫn còn ngơ ngẩn, không biết phản ứng như vậy có được coi là bình thường không, anh mấp máy môi, như định mở miệng hỏi gì đó thì Cố Thư Di ngước lên, hai người chạm mắt nhau.

Bùi Cận Bạch nhìn vào đôi mắt đen trắng rõ ràng của Cố Thư Di.

Anh biết Cố Thư Di sẽ có phản ứng.

Người đàn ông yên lặng chờ đợi, cho đến giây tiếp theo, người trước mặt bỗng nhiên lách mình.

Cố Thư Di nhận ra trong đầu mình lúc này chỉ có một suy nghĩ…

Chạy thôi.

Khi không biết phải đối mặt thế nào, khi mọi thứ đến quá đột ngột khiến người ta trở tay không kịp, khi cô hoàn toàn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Lúc này Cố Thư Di chỉ nghĩ đến việc chạy trốn, như thể trốn đi là có thể không phải đối mặt với tất cả những điều này. Nhưng có lẽ vì đầu óc quá trống rỗng không thể kiểm soát cơ thể, vừa mới xoay người, trong hoảng loạn, chân trái vấp phải chân phải.

Bùi Cận Bạch nhanh tay nhanh mắt giữ chặt người suýt nữa thì ngã sấp xuống đất.

Cánh tay anh ôm lấy eo cô, Cố Thư Di hoàn toàn quay lưng về phía anh, Bùi Cận Bạch rõ ràng không ngờ sau khi mình nói xong lại nhận được phản ứng như vậy, không khỏi giận dữ với cô nàng một lòng muốn bỏ chạy kia:

"Em chạy cái gì?"

Lưng Cố Thư Di dán vào Bùi Cận Bạch, toàn thân vẫn còn mềm nhũn.

Cô cảm nhận được tim mình đập điên cuồng, như sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Nghe thấy giọng điệu hơi giận của người đàn ông, cô nuốt một ngụm nước bọt, rồi cảm giác bất lực trỗi dậy mạnh mẽ, như thể lan tỏa khắp cơ thể chỉ trong khoảnh khắc.

"Em không chạy." Cố Thư Di nhắm mắt lại, nắm chặt cánh tay Bùi Cận Bạch đang ôm eo mình, nghe thấy mình nói.

Bùi Cận Bạch suýt nữa bật cười vì hành động nói dối không chớp mắt này.

"Đây mà gọi là không chạy à?"

Anh vẫn giữ nguyên tư thế cô vừa chạy trốn thất bại suýt nữa tự vấp ngã.

"Không." Cố Thư Di vẫn nhắm mắt, chân mềm nhũn, nhưng miệng vẫn cứng.

Bùi Cận Bạch dứt khoát không thèm tranh cãi với cô nữa.

Anh giữ eo cô, nhấc lên một chút để cô đứng thẳng lại, sau đó nắm vai cô, xoay người cô đối diện với mình.

"Cố Thư Di…" Bùi Cận Bạch lần này thật sự không hiểu nổi, chân mày vì nghi hoặc mà nhíu lại, hỏi người trước mặt mặt đỏ bừng: "Em sao vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!