Bốn giờ hai mươi phút chiều thứ sáu.
Phòng 6203 khu ký túc xá, Đường Điền đang vừa chửi thề vừa sứt đầu mẻ trán làm bài thi viết cho đợt tuyển dụng mùa thu kéo dài một tiếng đồng hồ của các công ty, Tào Tiểu Vi vẫn kéo kín rèm ngồi trên giường, Cố Thư Di thì mở tủ quần áo của mình ra trong tiếng nhấp chuột của Đường Điền.
Vừa nãy Hách Như Đức lại gửi tin nhắn wechat cho cô, nói buổi chiều ông ấy sẽ đến cổng trường đón cô đúng giờ, đến lúc đó cô Cố chỉ việc đi ra là được.
Cố Thư Di nhìn đống quần áo treo trong tủ quần áo của mình, lần đầu tiên trong đời cô có cảm giác do dự không biết mình nên mặc bộ nào.
Bộ quần áo đắt nhất treo trong tủ quần áo của cô ấy vẫn là bộ mua vào mùa đông năm ngoái cho mình, là một cái áo lông đã được giảm giá chỉ còn chưa đến bốn trăm tệ.
Cố Thư Di nhìn những bộ quần áo này, nhíu mày lại, trong chốc lát trong lòng cảm thấy lo lắng không yên.
Khi ý định ban đầu đã bị hiểu sai mục đích của nó mà lại không có cách nào thay đổi sửa chữa được, giống như chỉ có thể bị ngoại lực thúc đẩy cắm đầu tiến về phía trước từng bước một.
Cô nhất định không thể mất đi mối quan hệ với bà cụ được.
Chẳng qua cô cũng không ngây thơ cho rằng cháu trai của bà cụ, cậu cả ngậm thìa vàng từ khi sinh ra kia lại đồng ý quen một người lấy việc kết hôn làm mục đích cuối cùng chỉ vì nguyện vọng của bà nội.
Trong mấy bộ phim thần tượng, tình tiết kiểu này có nhan nhản, bây giờ đã không còn chuyện tình giữa hoàng tử và cô bé lọ lem từ lâu lắm rồi, cậu cả người ta khắc có cô chủ thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối sánh đôi cùng, cùng lắm cô chỉ có thể được xem như tên hề nhà nghèo vì xuất thân nghèo hèn nhưng trông ngoan ngoãn nên được người lớn yêu thích, bị đẩy ra để tạo thêm trắc trở cho mối tình cậu chủ cô chủ nhà giàu mà thôi.
Cơ mà cũng chẳng sao cả, mục đích của cô là gia nhập được vào Hòa Quang.
Cậu chủ kia có ghét cô cũng chẳng sao, bà cụ Hà vẫn thích cô là được.
Nghĩ đến đây Cố Thư Di bỗng nhiên hít sâu một hơi, hiểu rõ cho dù tối nay mình có mặc gì đi chăng nữa thì trong mắt người khác đó đều là mấy bộ quần áo rẻ tiền, thế là cô lấy bừa một bộ quần áo rồi thay ra, lại nói với Đường Điền là tối nay mình có việc phải đi ra ngoài, lát nữa không đi ăn cơm với cô ấy được, sau đó cô nhìn đồng hồ, ra ngoài sớm hơn mấy phút.
…
Cố Thư Di đi ra ngoài trước giờ hẹn năm phút, không ngờ lúc cô ra đến nơi thì đã nhìn thấy Hách Như Đức đang đứng đợi ở cổng trường học.
Hách Như Đức đứng bên cạnh xe, hai tay chắp trước ngực, nhìn thấy Cố Thư Di đi từ trong trường ra thì vẫy tay với cô.
Cố Thư Di nhanh chóng đi đến.
Hách Như Đức thấy hôm nay Cố Thư Di mặc áo màu trắng gạo phối với quần jean sáng màu, đi giày Cavans, xõa tóc, làn da trắng nõn nà, trông cô càng giống học sinh hơn.
Ông ấy nở nụ cười với Cố Thư Di đang đi về phía mình, nhìn Cố Thư Di ông ấy lại nhớ đến cô gái trẻ nhà mình đang du học ở Mỹ.
Hai người Cố Thư Di và Bùi Linh Thư sàn sàn tuổi nhau, từ nhỏ Bùi Linh Thư đã thích quần áo trang sức đẹp, phòng để quần áo có nhiều đồ đến nỗi không thể xếp gọn được, đi đến đâu cũng muốn phô bày cái vẻ xinh đẹp kiêu ngạo của mình ra. Mà bất kể về cách ăn mặc hay là mặt ngoại hình, Cố Thư Di luôn mang đến cho người ta một cảm giác thoải mái và dịu dàng dường như khác hẳn với Bùi Linh Thư.
"Cô Cố." Hách Như Đức dứt khoát mở cửa xe cho Cố Thư Di: "Đi thôi."
Cố Thư Di không khỏi nhìn lướt qua chiếc xe màu đen rất bắt mắt này, sau đó cô khẽ gật đầu với Hách Như Đức: "Cảm ơn ông ạ."
Chiếc Rolls
-Royce màu đen chạy băng băng trên con đường thẳng tắp của thành phố B.
Vốn dĩ Cố Thư Di nghĩ rằng người như bà cụ Cố chắc hẳn sẽ sống trong một tòa biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố, thế nhưng cô không ngờ xe chạy thẳng vào trung tâm thành phố, chạy đến vành đai hai.
Đường đi vành đai hai hướng nội thành của thành phố B cũng không có nhà cao tầng gì cả, trước đây Cố Thư Di cũng đã từng đi chơi và thăm quan các điểm du lịch và viện bảo tàng chung quanh đây, cô nhìn phong cảnh không phải quá xa lạ ngoài cửa kính xe, mãi cho đến khi xe rẽ hai lần rồi dừng lại, Cố Thư Di mới xuống xe, ngẩng đầu lên.
Cô nhìn cánh cổng lớn đang mở toang trước mặt, dường như trước lúc này có thế nào thì cô cũng không thể ngờ được ở một nơi như thế này lại ẩn giấu một tòa biệt thự kiểu Trung Quốc có sân vườn như này.
Bởi vì hàng không dân dụng cấm chụp ảnh quay phim bằng máy bay không người lái nên có lẽ hầu hết mọi người đều không biết trên mảnh đất này rốt cuộc có những công trình kiến trúc gì.
Vữa nãy lúc ngồi trên xe thật ra cô cũng bỗng nhiên nghi ngờ không biết có phải những gì mình đang trải qua bây giờ là hình thức lừa đảo tình cảm kiểu mới của bọn buôn người gì đó hay không. Thế nhưng những gì đang diễn ra trước mắt cô cho thấy tốn công tốn sức tiêu nhiều tiền như vậy chỉ để lừa một sinh viên nữ nghèo không xu dính túi như cô thì chi phí quá cao, không lời một chút nào.
"Đi thôi cô Cố." Hách Như Đức dặn tài xế đỗ xe xong thì quay mặt sang cười nói với Cố Thư Di đang đứng trước cổng biệt thự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!