Lễ tình nhân năm nay rơi vào thứ sáu của tuần làm việc đầu tiên trong năm mới.
Trong lúc làm việc, Cố Thư Di nghe đồng nghiệp nhắc đến mới nhớ hôm nay là ngày lễ tình nhân, trước giờ người độc thân muôn năm như cô không quan tâm đến những ngày lễ này.
Dù biết thì biết nhưng Valentine là ngày không liên quan gì đến cô cả.
Chiều đến, người theo đuổi đồng nghiệp tặng quà Valentine đến thẳng công ty, đồng nghiệp mở quà trước mặt mọi người, mỉm cười ngọt ngào đến độ không khép miệng lại được.
Cố Thư Di hoàn thành công việc xong bèn cầm điện thoại lên. Cô vừa suy nghĩ tối nay có nên hẹn Đường Điền dùng cơm hay không, bởi vì từ hồi nghỉ tết đến giờ hai người chưa gặp nhau lần nào, thì bỗng nhiên cô bắt gặp có một tin nhắn chưa đọc trên điện thoại.
Người gửi là Bùi Cận Bạch.
Anh hẹn cô tối nay dùng cơm, bảo cô không cần về dinh thự Cảnh Nam, chừng nào tan ca anh và cô xuất phát từ công ty luôn.
Cố Thư Di bỗng cảm thấy ngơ ngác với tin nhắn của anh.
Bình thường cô nhận được tin nhắn này thì không cảm thấy gì, có điều hôm nay là…
Bùi Cận Bạch không biết hôm nay là ngày lễ tình nhân ư?
Hôm nay là Valentine, là dịp các cặp tình nhân ngọt ngào dạo phố đầy ắp trên đường, các cửa hàng nhân cơ hội này tung ra chương trình giảm giá, các rạp chiếu phim cũng chỉ chiếu toàn những bộ phim tình cảm lãng mạn.
Thế mà anh lại hẹn cô ăn cơm vào lúc này?
Bùi Cận Bạch đang hỏi xem tối nay cô muốn ăn gì.
Cố Thư Di nghĩ tới nghĩ lui, im lặng giây lát, cô bỗng nhớ về giọng nữ trẻ trung mà mình bất ngờ nghe thấy qua điện thoại của Bùi Cận Bạch lần trước.
Cố Thư Di khẽ mím môi với điện thoại, chẳng nói chẳng rằng, thầm tự nhủ với bản thân có lẽ tối nay có nhiệm vụ cần cô vợ chưa cưới nghèo khó là cô tham dự.
[Được, tổng giám đốc Bùi.]
Cố Thư Di trả lời tin nhắn, đặt điện thoại lên bàn.
Cô nói với bản thân phải giữ tỉnh táo.
…
Sau khi tan làm, Cố Thư Di đợi tất cả các đồng nghiệp lần lượt về hết rồi mới lén lút đi đến phòng làm việc của tổng giám đốc.
Bùi Cận Bạch trông thấy cô ngó trái ngó phải, lén la lén lút y hệt ăn trộm.
May thay, các nhân viên trong phòng làm việc của tổng giám đốc đều tích cực ra về khi hết giờ, vì vậy Bùi Cận Bạch không đợi lâu lắm. Anh đứng dậy đến gần cô, nhẹ nhàng kéo tay cô trước khi cô cất tiếng gọi anh:
"Chúng ta đi thôi."
Cố Thư Di nhìn chằm chằm vào tay phải đang bị anh nắm chặt và kéo đi của mình.
Bàn tay của anh vẫn rộng lớn và ấm áp như thuở nào.
Nhưng hoàn cảnh bây giờ không phải hội chợ chùa đông người, dễ luồn lách chạy trốn.
Cố Thư Di khẽ nhúc nhích ngón tay, cô nhớ "tác dụng" của mình đêm nay bèn không nói thêm gì nữa.
Từ phòng làm việc của tổng giám đốc đến nhà xe có lối đi và thang máy chuyên dụng.
Trần Lê đi đến, dường như tò mò tại sao hôm nay sếp tổng nhà mình không cần tăng ca mà đến giờ tan tần vẫn chưa chịu về, kết quả anh ấy vừa đến nơi thì đã thấy Cố Thư Di ở trong phòng làm việc, sau đó đánh mắt xuống dưới thì bắt gặp đôi tay nắm chặt của hai người.
Trần Lê suýt nữa thì đã không thể đứng vững, bèn nhẹ nhàng lùi về sau một bước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!