Chương 48: (Vô Đề)

Cố Thư Di nghe vậy bèn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của người đàn ông trước mặt rất lâu.

Cô khẽ nhếch môi, vẻ mặt hơi cứng ngắc.

Đặc biệt là bây giờ, khoảng cách an toàn giữa hai người đã bị phá vỡ. Người đàn ông áp mặt lại gần, cơ thể cao lớn và rắn rỏi như gông cùm xiềng xích khóa chặt cô nằm gọn giữa anh và sô pha. Mùi đàn hương tươi mát đặc trưng trên người anh ập vào mũi cô, cô phát hiện dường như mình không còn khả năng suy nghĩ được gì cả.

Cố Thư Di cảm thấy nhịp tim trong lồ ng ngực ngày càng nhanh dần, cô bất giác nín thở, từ từ lùi về sau, thế nhưng sau lưng cô lại là ghế sô pha.

Bùi Cận Bạch nói xong, không nhìn từng sợi mi cong vút và đen bóng trên mắt Cố Thư Di nữa mà dời sang bên cạnh, bắt gặp vành tai vốn trắng nõn của cô dần dần biến thành đỏ bừng.

Tấm lưng dày rộng của anh đã che gần hết ánh sáng, vì vậy ánh sáng giữa hai người rất mờ, nhiệt độ ngày càng cao, dường như gương mặt của đối phương cũng đã trở nên mông lung trong mắt người còn lại.

Khi hơi thở ấm nóng gần chạm vào má, cuối cùng Bùi Cận Bạch cũng chịu đứng dậy, nhìn gương mặt ngơ ngác của cô gái bên dưới, sau đó từ từ kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Không phải anh không biết mục đích thật sự của Cố Thư Di khi động tay động chân, có điều vì thấy cô chủ động nhận sai và xin tha nên mới cho cô cái bậc thang leo xuống.

Khi người đàn ông vừa đứng dậy, Cố Thư Di mới bắt đầu hô hấp trở lại, ánh sáng không còn bị che chắn nữa, cuối cùng tầm mắt cũng trở nên rõ ràng.

Cô cảm giác cả gương mặt lẫn vành tai của mình lúc này nóng đến độ chạm tay có thể bỏng.

Cố Thư Di cố gắng phớt lờ trái tim loạn nhịp trong lồ ng ngực, khẽ mấp máy bờ môi. Ban đầu cô định giải thích rằng "anh đừng hiểu lầm, tôi không định trăm phương nghìn kế tiếp xúc thân mật với anh", có điều nhớ lại những hành vi lén lúc của mình lúc nãy, cô bèn cúi đầu nhận lỗi, khẽ xin lỗi: "Xin lỗi anh, tổng giám đốc Bùi."

"Lần sau tôi không dám làm thế nữa."

Bùi Cận Bạch vẫn bình tĩnh như không: "Lần trước cô cũng nói y hệt bây giờ."

Cố Thư Di kinh ngạc nhìn anh.

Cô vốn định cãi lại rằng "có bao giờ tôi động tay động chân với anh đâu chứ" nhưng bỗng nhớ ra số lần mình đắc tội với Bùi Cận Bạch hình như rất nhiều thì phải.

Vì vậy cô đành cun cút thừa nhận, cúi gằm mặt xuống.

May mắn thay Bùi Cận Bạch không định truy cứu đến cùng, anh cầm máy điều khiển trò chơi rồi bảo: "Tiếp tục."

Hai người chơi trò chơi suốt buổi trưa, tối đêm cùng ra ngoài ăn cơm.

Khi phục vụ mang đĩa đựng hoa quả tình yêu lên cho hai người, Cố Thư Di mới nhận ra nhà hàng đã tự động cho rằng hai người họ là một cặp tình nhân.

Bùi Cận Bạch biết đây là đĩa hoa quả tình yêu mà nhà hàng đặc biệt chuẩn bị cho mấy cặp đôi thì không có phản ứng gì quá trớn, anh không từ chối, càng không định đính chính mối quan hệ của hai người.

Cố Thư Di nhìn Bùi Cận Bạch tao nhã ăn thức ăn, muốn nói lại thôi. Nếu anh đã không phủ nhận thì hình như cô không có lập trường gì lên tiếng lúc này cả.

Thế là cô cũng vùi đầu vào bữa ăn. Đọc Full Tại Truyenfull. vision

Tối đó, Cố Thư Di nằm trằn trọc trên giường, không ngủ được.

Mỗi lần nhắm mắt lại, cô đều thấy gương mặt của Bùi Cận Bạch trong mấy hôm đón tết vừa qua. Bắt đầu từ hội chùa đến đủ thứ chuyện xảy ra sau đó, nghĩ đi nghĩ lại, cô bỗng nhớ về cuộc trò chuyện với Đường Điền vào sáng hôm nay.

Trong những ngày cận tết, người ta đi dạo hội chùa chung với cậu không phải chỉ vì muốn làm bạn bè bình thường với cậu thôi đâu.

Không phải là bạn bè bình thường!

Nhưng người đó là Bùi Cận Bạch cơ mà!

Cố Thư Di nhận ra không biết tại sao Bùi Cận Bạch bỗng muốn đi dạo hội chùa với cô, không biết tại sao hôm nay anh rảnh rỗi cả ngày để ở cùng cô. Rõ ràng Bùi Cận Bạch là kiểu người bận trăm công nghìn việc, dù anh rảnh rỗi được một ngày thì cũng có vô số cách thức giết thời gian, có vô số người xếp hàng xin được gặp mặt anh.

Cố Thư Di suy nghĩ chốc lát lại trở mình, nằm trên giường nhắm mắt lại.

Cô thầm tự nhủ với mình rằng có lẽ vì cô chỉ tình cờ xuất hiện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!