Chương 46: (Vô Đề)

Bùi Cận Bạch cảm nhận tay Cố Thư Di giật nhẹ, như muốn tránh thoát khỏi bàn tay anh.

Người đàn ông nhìn cô, giây sau, bàn tay kia đột nhiên nắm chặt tay anh hơn.

Bởi vì Cố Thư Di bỗng nhiên ý thức được Tết nhất mà cùng nhau ra ngoài đi lễ chùa hình như không chỉ có chị Lưu và thư ký Cao.

Mà còn có cô và Bùi Cận Bạch.

Chị Lưu và thư ký Cao lén lút yêu đương, nhưng nếu cô và Bùi Cận Bạch bị nhìn thấy thì nên giải thích như thế nào?

Nhân viên thực tập lén mọi người lấy lòng tổng giám đốc, ý đồ trèo cao.

Đã thống nhất là cùng làm thuê cho người ta nhưng cô lại lén sau lưng mọi người a dua nịnh bợ tư bản.

Nhìn đi, đúng là cô nhân viên thực tập "giỏi giang", nịnh bợ nhất phòng chúng ta, người ta mùng một mùng hai đã đến chúc Tết tổng giám đốc.

Cố Thư Di nháy mắt nắm chặt lấy tay Bùi Cận Bạch nhanh chóng chạy trốn, hai người chạy một đường đến quán kẹo hồ lô trông có vẻ đông khách cách đó không xa.

Bùi Cận Bạch bị Cố Thư Di kéo đi, anh cảm nhận được cô đang trốn tránh điều gì đó.

Cố Thư Di kéo Bùi Cận Bạch đi một vòng tròn dài, xác định là sẽ không gặp phải hai người đó, cô mới dừng lại nhẹ nhàng thở phào một hơi.

"Cô đang trốn cái gì vậy?" Bùi Cận Bạch chờ Cố Thư Di dừng lại mới nhướng mày hỏi.

Dù là vì gì thì anh cũng không thích cái kiểu trốn tránh người khác và cảm giác lén la lén lút này.

Cố Thư Di nhìn các cửa hàng xung quanh trông rất lạ rồi mới nhìn về phía Bùi Cận Bạch đang nhướn mày có vẻ không vui: "Tổng giám đốc Bùi, vừa nãy tôi mới thấy... hai người quen."

Bùi Cận Bạch: "Hai người quen nào?"

Cố Thư Di bối rối, cô cảm thấy nếu chị Lưu và thư ký Cao không thông báo cho đồng nghiệp và tổng giám đốc biết thì chắc chắn họ không muốn để cho tổng giám đốc Bùi biết, vì thế cô chậm rãi đáp: "Thì là... Bạn cùng trường, tôi có quen biết."

Bùi Cận Bạch biết Cố Thư Di không muốn gặp phải bạn cùng trường nên không nói gì thêm.

Trừ việc cùng tham dự một buổi tiệc đính hôn thì đúng là anh và Cố Thư Di chưa từng công khai quan hệ cá nhân ra ngoài.

Do đột nhiên phát hiện chị Lưu và thư ký Cao đi lễ chùa với nhau, dù cách xa thì lòng Cố Thư Di không cách nào thản nhiên, ung dung như lúc đầu.

Hai người đi dạo một vòng các quầy hàng cạnh đó, Bùi Cận Bạch cầm món đồ chơi bằng đường của Cố Thư Di, thấy cô thi thoảng lại ngoái đầu nhìn đông nhìn tây.

Hai người đi đến một quầy hàng chơi ném thẻ vào bình rượu.

Chủ quán nhiệt tình chào đón hai người, hỏi bọn họ có muốn chơi một ván không.

Quy tắc rất đơn giản, mỗi người có năm mũi tên, đứng ở chỗ quy định ném tên, nếu trúng năm cái thì được giải nhất, bốn cái thì giải nhì, số mũi tên trúng giảm dần tương ứng với các giải, nếu không trúng cái nào thì xem như được giải an ủi.

Trước đó có một cậu nhóc chơi ném tên, ném trúng được hai mũi, tương ứng với giải tư, nhận được một con gấu bông.

Cố Thư Di quan sát xung quanh chắc là không có bóng dáng của chị Lưu và thư ký Cao xong mới phát hiện giờ mình đang đứng trước quầy hàng ném thẻ vào bình rượu.

Bùi Cận Bạch hỏi cô: "Muốn chơi không?"

Cố Thư Di gật đầu.

"Được rồi." Bùi Cận Bạch trả tiền, ông chủ nhiệt tình lấy cho Cố Thư Di năm mũi tên, sau đó chỉ lên phần thưởng treo trên giá, hỏi: "Cô gái muốn lấy phần thưởng gì?"

Cố Thư Di cầm mũi tên trên tay, cô quay đầu lại, chớp mắt hỏi Bùi Cận Bạch: "Tổng giám đốc Bùi muốn cái nào?"

Bùi Cận Bạch bị dáng vẻ nịnh nọt mọi lúc mọi nơi này chọc cười, anh nói: "Cô cứ ném trúng rồi tính tiếp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!