Lớn đến chừng này, đây là lần đầu tiên có người đưa ra yêu cầu này với cô.
Bùi Cận Bạch nhìn chằm chằm Cố Thư Di đang hết sức kinh ngạc với lời đề nghị của anh.
Anh cảm thấy vừa rồi hai người đang cãi nhau nửa chừng lại dừng lại cũng không phải cách hay, giải thích bằng lời nói thì Cố Thư Di lại nói anh dùng quyền thế ép người, thế thì chỉ còn một cách nguyên thủy nhất để người ta tâm phục khẩu phục chính là đánh một trận.
Cố Thư Di nhìn Bùi Cận Bạch chăm chú, nghe anh đề nghị như vậy, cô thực sự muốn hỏi lại anh, dù sao cũng là một tổng giám đốc có máu mặt của một tập đoàn quốc tế, nói vậy mà không thấy xấu hổ à?
Bị người ta vạch trần việc mình ỷ thế ép người trong lúc cãi nhau nên xấu hổ quá muốn đánh nhau với cô à?
Cố Thư Di cảm thấy mình còn chưa ngốc đến mức muốn dùng vũ lực với một người đàn ông cao hơn mét tám, lại còn khỏe mạnh trai tráng để giải quyết vấn đề: "Tôi không đánh."
"Tổng giám đốc Bùi." Ánh mắt của cô có vẻ hơi xem thường: "Anh muốn đánh tôi thì cứ việc nói thẳng."
Bùi Cận Bạch: "..."
Nhìn vẻ mặt sửng sốt của Cố Thư Di, sau đó chợt nhận ra điều gì, anh im lặng một lát rồi giải thích: "Tôi không muốn làm gì cô."
Cố Thư Di nghe vậy thì phồng má.
Hai người lại im lặng một lúc.
Cho đến khi Cố Thư Di mệt mỏi thở dài một hơi, lại nhìn lên màn hình TV đang hiện giao diện trò chơi thất bại.
Cô buông tay cầm trò chơi ra, chợt nhận ra sau khi cãi nhau với sếp thì cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái không thể diễn tả được.
Thoải mái đến mức cô thậm chí còn không quan tâm mình có bị làm khó dễ không.
Hoặc có lẽ trong lòng cô biết rõ Bùi Cận Bạch sẽ không làm khó cô.
"Hôm nay anh không ở cùng gia đình à?" Cố Thư Di gõ ngón tay, tò mò nhìn Bùi Cận Bạch đã chơi game với mình đêm nay.
"Xế chiều vừa qua đó, mới về." Bùi Cận Bạch đáp.
Cố Thư Di gật đầu: "À."
Có lẽ bởi vì cả đêm Bùi Cận Bạch không hỏi gì nên Cố Thư Di chỉ cúi đầu nhìn ngón tay, cảm thấy chút chuyện của mình chẳng có gì cần giấu giếm.
Nói là mồng bốn mới về nhưng mới đếm mồng một đã ngồi khóc lóc trước cửa, còn bị người ta phát hiện.
Cố Thư Di chủ động mở miệng: "Tôi cãi nhau với người ta nên mới quay về."
Có lẽ mùng một Tết, đa số mọi người đều đón năm mới với gia đình nên vé xe rất dễ mua, không cần phải canh.
Nghe vậy, Bùi Cận Bạch nhíu mày: "Cãi nhau với ai?"
Cố Thư Di ngừng lại một lát, mới nói: "Với... Người ghét tôi."
Hình như cô không muốn nói quá nhiều về chủ đề này nên thở dài cảm thán: "Tổng giám đốc Bùi, tôi cảm thấy trưởng thành thật tốt."
Bùi Cận Bạch: "Sao lại nói vậy?"
Cố Thư Di: "Tất nhiên là tốt rồi, trưởng thành thì không cần phải dựa vào bất kỳ ai, tôi có thể tự kiếm tiền nuôi sống mình, muốn đi đâu thì đi."
Nghe vậy, Bùi Cận Bạch khẽ cười.
"Thế nên cô mới quay lại đây?"
Cố Thư Di không hiểu hàm ý của câu nói này, chỉ khẽ nói: "Còn chẳng phải vì ký túc xá đã đóng cửa rồi sao!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!