Đây là lần đầu tiên Cố Thư Di gặp một người không thích tuyết đến vậy.
Không chỉ không thích tuyết mà còn không ưa cả sự phấn khích của người khác.
Thấy Bùi Cận Bạch nhắm mắt, cô đành im lặng.....
Tết Nguyên Đán cuối cùng cũng đến.
Biệt thự Thanh Sơn được trang hoàng rực rỡ với những chiếc đèn lồng đỏ đậm chất Tết, trên cổng chính là câu đối do chính tay bà cụ Hà viết.
Toàn bộ nhà họ Bùi, ngoại trừ Bùi Linh Thư đang du học ở nước ngoài, đều có mặt đông đủ.
Đêm giao thừa vẫn là một gia đình lớn sum vầy.
Thành phố B cấm đốt pháo hoa trong dịp Tết, nhưng những đứa trẻ được nghỉ học thêm hiếm hoi trong năm vẫn bận rộn đốt pháo bông ngoài sân, sau đó vui vẻ trở vào nhà, chúc Tết người lớn và nhận lì xì.
Bùi Cận Bạch lần lượt trao cho các cháu những phong bao lì xì đã chuẩn bị sẵn, rồi không biết phụ huynh của đứa trẻ nào đã dạy, sau khi nhận lì xì, đứa trẻ còn lớn tiếng nói: "Cảm ơn cậu, xin hỏi khi nào cậu tìm mợ cho cháu vậy ạ!"
Cả nhà cười ồ lên.
Ti vi đang phát chương trình Gala Gặp nhau cuối năm làm nhạc nền.
Xa tận bên Mỹ, Bùi Linh Thư vẫn không quên gọi video về nhà, tíu tít chào từng người thân trong phòng, rồi khoe cả đôi câu đối Tết bằng tiếng Anh tự viết dán trong căn hộ sinh viên của mình.
Sau khi cúp máy, một người họ hàng bỗng nhớ ra một cô gái khác trạc tuổi Bùi Linh Thư.
"À phải rồi, cô bé kia, Tiểu Cố, Thư Di đâu rồi?" Một người cô bỗng hỏi Bùi Cận Bạch.
Tuy chưa rõ mọi chuyện thế nào, nhưng xem ra bà cụ vẫn chưa có động tĩnh gì, có lẽ hai người vẫn đang tìm hiểu nhau.
Bùi Cận Bạch từ nãy đến giờ chỉ phát lì xì rồi ngồi im lặng, có vẻ hơi lơ đãng, đến lúc được hỏi mới nhìn sang, đáp: "Về quê ăn Tết rồi cô ạ."
Bà cụ Hà cũng biết Cố Thư Di đã về nhà ăn Tết, sáng nay bà ấy đã nhận được tin nhắn chúc Tết của cô, chỉ là không rõ cô sẽ trở lại vào ngày nào nên hỏi thăm Bùi Cận Bạch: "Con bé sẽ quay lại vào ngày mấy?"
Bùi Cận Bạch: "Mùng bốn ạ."
Bà cụ mỉm cười nhìn cháu trai, dường như anh nắm rất rõ lịch trình của Cố Thư Di.
Đêm giao thừa trôi qua trong khoảnh khắc đếm ngược của chương trình Gala mừng xuân, sáng mùng một Tết, Bùi Cận Bạch lại đến thăm ba mẹ.
Tối qua, Bùi Viễn Phong cũng nghe bà cụ nhắc đến cô gái họ Cố kia. Ông ấy vốn không can thiệp vào chuyện tình cảm cá nhân của Bùi Cận Bạch, cũng hiểu rõ tính cách của con trai sẽ không làm điều gì quá đáng trong chuyện nam nữ. Vì vậy, khi nhắc đến Cố Thư Di, thái độ của ông ấy vẫn là "con tự quyết định đi".
Chỉ có điều, lần này Bùi Viễn Phong đã hỏi thêm một câu: "Con đã điều tra kỹ về gia cảnh của cô gái đó chưa?"
Bùi Cận Bạch nhìn vào mắt ba mình. Rõ ràng, dù đã dần rút khỏi việc kinh doanh của Hòa Quang và an nhàn hưởng thụ tuổi già, tuy nhiên bản năng quyết đoán của một người từng tung hoành thương trường vẫn còn đó. Ông ấy không dễ dàng tin tưởng hoàn toàn vào lời nói của một cô gái chưa tốt nghiệp đại học.
Rõ ràng, lý do bà cụ coi trọng cô gái họ Cố không chỉ đơn giản vì cô xinh đẹp, xung quanh cũng đâu thiếu gì những cô gái trẻ trung, xinh đẹp.
Nhà họ Bùi không cần liên hôn, tiêu chuẩn chọn bạn đời cho con cháu cũng không quá đặt nặng gia thế hay địa vị. Điều họ quan tâm và cũng là quan trọng nhất, chỉ là bản chất con người của đối phương.
Nghe thì đơn giản, nhưng đối với một số người trong giới của họ, đôi khi đó lại là điều khó thực hiện nhất.
"Con đã cho điều tra rồi." Bùi Cận Bạch gật đầu đáp khi nghe ba hỏi. Đọc Full Tại Truyenfull. vision
...
Buổi tối, sau bữa cơm ở nhà ba mẹ, xe của Bùi Cận Bạch cuối cùng cũng về đến dinh thự Cảnh Nam.
Những con đường chính của thành phố trong ngày đầu năm mới đặc biệt vắng vẻ và thông thoáng, một số con đường thậm chí còn không có mấy chiếc xe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!