Chương 42: (Vô Đề)

Sau khi nói xong, Cố Thư Di phát hiện ra Bùi Cận Bạch lập tức cúi đầu nhìn chăm chăm vào mình.

Người đàn ông không nói lời nào, nhưng dường như ánh mắt có điều muốn nói, nhìn thẳng vào mặt cô. Dưới ánh nhìn chăm chú như vậy, Cố Thư Di bỗng cảm thấy có chút lúng túng.

Cô vội vàng cúi đầu né tránh ánh mắt.

Ánh mắt của người đàn ông vẫn không rời đi. Cố Thư Di bị nhìn đến mức nghi ngờ câu nói vừa rồi của mình có phải không thích hợp. Cô đang định mở miệng bổ sung thêm điều gì đó thì xe đã đến.

Cố Thư Di nhanh chóng lên tiếng: "Tổng giám đốc Bùi."

Lúc này Bùi Cận Bạch mới quay đi.

Vài vị quản lý cấp cao đứng cách đó không xa nhìn thấy tổng giám đốc Bùi của họ vừa hỏi xong thực tập sinh điều gì đó, thực tập sinh có vẻ vẫn chưa có phản ứng gì, mà ngược lại trên mặt tổng giám đốc Bùi lại có chút gì đó là lạ.

Họ đã nói gì vậy nhỉ?

Cô gái này có chút gì đó đặc biệt đấy.

Mọi người tò mò nhìn Cố Thư Di, sau đó lần lượt lên xe trở về khách sạn.....

Chuyến công tác đến thành phố S cuối cùng cũng kết thúc.

Các đồng nghiệp ở văn phòng tổng giám đốc rõ ràng rất quan tâm đến thành quả chuyến đi của Cố Thư Di, đặc biệt là việc tổng giám đốc Bùi có thực hiện lời hứa với cô hay không và đó là phần thưởng gì.

Bị đồng nghiệp hóng hớt vây quanh, Cố Thư Di có chút chột dạ nên lảng sang chuyện khác. Nhóm "cáo già" ở văn phòng tổng giám đốc nhìn qua là biết chắc chắn có chuyện gì đó, cô gái nhỏ ngại ngùng không dám nói nhiều, sau này công khai mọi người sẽ biết tổng giám đốc Bùi giới thiệu ai cho cô.

Chỉ còn một tuần nữa là đến kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán.

Toàn bộ Hòa Quang cơ bản đã kết thúc công việc của một năm, mỗi ngày đi làm đều bắt đầu đếm ngược đến Tết.

Hai năm trước, Cố Thư Di đều đón Tết ở trường. Trường đại học Sư phạm rất quan tâm đến sinh viên ở lại trường trong dịp Tết, luôn có một quầy ăn mở cửa phục vụ, phát quà Tết và tổ chức cho tất cả sinh viên ở lại trường cùng nhau gói bánh chưng vào đêm giao thừa.

Năm nay Cố Thư Di cũng định sẽ đón Tết như hai năm trước, cho đến khi nhận được điện thoại của Triệu Tân Mai trước Tết một tuần.

Bà ta bảo cô về nhà đón Tết.

Nghe giọng nói của Triệu Tân Mai qua điện thoại không thay đổi nhiều sau bao năm, Cố Thư Di im lặng một lúc, rồi đáp lại: "Vâng ạ."

May mắn là trên ứng dụng mua vé vẫn còn vé.

Cố Thư Di mua vé tàu cao tốc xong, nhìn thấy tiền thưởng cuối năm của văn phòng tổng giám đốc vừa được chuyển vào tài khoản.

Cố Thư Di không ngờ rằng mình chỉ là thực tập sinh mà cũng nhận được tiền thưởng. Nhìn con số trên thẻ, dù chắc chắn không thể so sánh với nhân viên chính thức nhưng cũng rất đáng kể, cảm giác hạnh phúc khi thực tập tại Hòa Quang lại một lần nữa lên đến đỉnh điểm.

Không khí Tết trên các đường phố ở thành phố B ngày càng đậm, nhiều nơi đã treo đèn lồng đỏ nhỏ.

Cố Thư Di đã từng trải qua Tết ở thành phố B, mặc dù không thiếu những đồ trang trí Tết, nhưng thực tế, rất nhiều người lao động nhập cư đã trở về quê, cả thành phố trở nên vắng vẻ trong dịp Tết.

Nhưng năm nay, cô cũng sẽ trở về.

Cố Thư Di không quá mong chờ ngày về quê bằng tàu cao tốc, nhưng vẫn đánh dấu vào lịch để nhắc nhở mình.

Cuối cùng cũng đến ngày làm việc cuối cùng trước kỳ nghỉ Tết.

Vì đã không còn nhiều việc để làm cho nên cả văn phòng tổng giám đốc đều đang thư giãn vào buổi chiều. Trần Lê đi ngang qua nhìn thấy, cũng nhắm một mắt mở một mắt, miễn là không đánh bài trong giờ làm việc là được.

Và rồi khi đến giờ tan làm buổi chiều, không biết ai đó trong văn phòng hét lên "Chúc mừng năm mới!" Mọi người đều xách túi đã chuẩn bị sẵn, hối hả lao ra khỏi văn phòng. Hẹn gặp lại vào năm sau.

Cố Thư Di đi vệ sinh nên là người ra về muộn nhất, kết quả khi quay lại văn phòng, cô lại gặp Bùi Cận Bạch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!