Cố Thư Di đột nhiên có cảm giác hai chân mình lơ lửng trên không.
Cùng với đó còn có tầm nhìn đột nhiên được nâng cao thêm, sau khi cảm nhận được tất cả mọi chuyện đột nhiên xảy ra, Cố Thư Di quay đầu lại, nhìn phần cằm góc cạnh của người đàn ông.
Bùi Cận Bạch cũng cúi đầu nhìn Cố Thư Di đang ngẩn người.
"Không kéo cô." Người đàn ông nói.
Vẻ mặt của Cố Thư Di vẫn sửng sốt như trước, nhìn Bùi Cận Bạch xong, cô lại nhìn phía trước, hình như trông thấy gì đó, cô giãy giụa không yên.
"Nói gì đi." Bùi Cận Bạch ôm ngang Cố Thư Di lên, không biết cô đang nghĩ gì.
Cố Thư Di nghe thấy giọng nói vang lên trên đỉnh đầu thì nuốt nước miếng, kinh ngạc nói: "Tổng giám đốc Bùi, thực ra trước nay tôi không hề biết..."
Bùi Cận Bạch: "Không biết cái gì?"
Cố Thư Di nhìn cảnh tượng trước mắt: "Không biết hóa ra cao một mét tám là như thế này."
Bùi Cận Bạch: "..."
...
Bùi Cận Bạch bế Cố Thư Di về thẳng phòng cô mà lại đi lên tầng cao nhất của anh.
Anh đi tìm túi nước đá đắp lên đầu gối bị đụng phải góc ghế của Cố Thư Di, nếu không ngày mai chỗ đó sẽ sưng lên.
Cố Thư Di vẫn im lặng ngồi trên sô pha, khi Bùi Cận Bạch băng đầu gối cho cô xong rồi đứng lên, anh mới phát hiện ra người ngồi trên sô pha đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
"Cố Thư Di?" Bùi Cận Bạch buông ống quần Cố Thư Di xuống, gọi cô.
Có vẻ cô ngủ rất say, không có phản ứng gì.
Bùi Cận Bạch nhìn Cố Thư Di ngủ, anh lại đưa tay đẩy cô: "Cố Thư Di?"
Trong lúc ngủ Cố Thư Di nhíu mày, quay đầu qua hướng khác, hiển nhiên cô rất không hài lòng với hành động quấy rầy giấc mộng đẹp này.
Bùi Cận Bạch đứng thẳng dậy.
Nhìn dáng vẻ ngủ say sưa của Cố Thư Di, anh đành phải thò tay vào túi áo cô lần mò, sau đó không hề nằm ngoài dự đoán, người nửa đêm nửa hôm uống say xong đòi xuống lầu ngắm cảnh đêm, nhìn qua thì ăn mặc gọn gàng, ấm áp, chẳng có chỗ nào giống một con ma men nhưng trên thực tế, lúc ra khỏi cửa, cô vốn không mang theo thẻ phòng.
Bùi Cận Bạch không muốn giờ này rồi còn phải mang theo Cố Thư Di say quắc cần câu đi tìm nhân viên khách sạn.
Phòng tầng trên cùng có hai phòng ngủ, hai cái giường.
Bùi Cận Bạch nhìn Cố Thư Di đang ngoẹo đầu ngủ sét đánh vẫn bất động trên sô pha, nhớ lại tối qua, anh đột nhiên có cảm giác như chuyện cũ tái diễn, có chạy cũng không thoát.
Mỗi lần người phương Nam uống say xong, người bị dày vò luôn là anh.
Bùi Cận Bạch cam chịu cúi người bế Cố Thư Di lên, đặt cô lên chiếc giường trong phòng ngủ còn lại, cởi áo khoác với giày ra cho cô rồi lại lấy khăn nóng lau mặt với tay giúp cô.
Bùi Cận Bạch lấy khăn lau tay cho Cố Thư Di, lau đến từng đốt ngón tay.
Cố Thư Di ngủ rồi, vùi đầu vào trong chiếc gối mềm mại, tóc xõa tung phủ lên mặt.
Đêm đã khuya.
Bùi Cận Bạch lẳng lặng nhìn sườn mặt Cố Thư Di lúc say ngủ, anh đột nhiên nở nụ cười.....
Ngày hôm sau, Cố Thư Di bị đồng hồ báo thức gọi dậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!