Ký túc xá nữ sinh.
Buổi chiều, bởi vì Đường Điền không tìm thấy Cố Thư Di nên đã tự mình đến nhà ăn ăn cơm tối.
Cô ấy ăn cơm tối xong lại quay về ký túc xá đợi một hồi lâu mới thấy Cố Thư Di quay về. Vừa đẩy cửa ra, Đường Điền vốn định lập tức mở miệng nói gì đó, chỉ là sau khi cô ấy nhìn thấy dáng vẻ của Cố Thư Di, câu nói vốn sắp bật ra khỏi miệng nghẹn lại trong cổ họng.
"A…" Đường Điền nhìn trạng thái ngây ngẩn như người mất hồn của Cố Thư Di: "Thư Di, cậu có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"
Cố Thư Di nghe thấy giọng nói của Đường Điền thì tỉnh táo lại.
Cô thấy sắc mặt hơi lo lắng của Đường Điền, vội vàng lấy lại bình tĩnh đáp: "À, không có gì."
"Sao vậy?" Cô nhớ vừa rồi lúc mình mới bước vào cửa, hình như Đường Điền còn hào hứng muốn nói gì đó với cô.
Sau khi Đường Điền chắc chắn là Cố Thư Di không có việc gì mới yên tâm, đưa cho cô một hộp đồ ăn mang từ nhà ăn về: "Cho cậu nè."
Sau đó lại tỏ vẻ dễ thương nói: "Quà cảm ơn cậu đã chỉnh sửa CV giúp tớ đó."
Đường Điền phát hiện bản CV vốn trống rỗng chỉ có mấy dòng của mình sau khi được Cố Thư Di sửa lại một lần dường như đã trở nên thú vị hơn, vừa đăng lên đã nhận được thông báo phỏng vấn vòng đầu của mấy công ty.
Cố Thư Di thấy chiếc hộp Đường Điền đưa cho mình là một phần sữa chua trái cây không hề nhẹ.
"Chuyện nhỏ thôi." Cố Thư Di khẽ cười, nhận lấy phần quà cảm ơn này: "Cảm ơn cậu."
Đường Điền đưa trái cây dĩa xong lại tiếp tục chơi điện thoại vô cùng vui vẻ. Cố Thư Di kéo ghế ra quay lại chỗ ngồi, buổi chiều cô không đi ăn cơm, lúc này nhận được quà cảm ơn của Đường Điền mới chợt cảm thấy đói bụng, vì vậy cô mở chiếc hộp đóng gói ra, dùng muỗng múc từng miếng sữa chua và trái cây cho vào miệng.
Hai người bạn cùng phòng còn lại đều không ở đây, trong phòng rất yên tĩnh.
Động tác ăn uống của Cố Thư Di rất chậm rãi, cũng không phát ra bất kỳ tiếng động nào, cô ăn thức ăn nhưng đôi mắt lại đang ngơ ngẩn nhìn chằm chằm mặt bàn.
Cô tự hỏi rằng có phải mọi chuyện xảy ra vào chiều hôm nay chỉ là một giấc mơ của mình không.
Bởi vì cô vẫn không tài nào nhớ nổi, lời đồng ý ngày đó của mình có liên quan gì đến nội dung "mối quan hệ hôn nhân" cả, cũng đánh chết không thể ngờ được rằng cô dùng trăm phương ngàn kế để nịnh nọt bà cụ Hà gần hai năm, đến cuối cùng, bà cụ Hà lại hiểu sai ý cô.
Muốn vào Hòa Quang, tương đương với việc muốn vào nhà bọn họ?
Nhất thời, Cố Thư Di cũng không biết làm sao có thể liên hệ hai chuyện này với nhau được.
Mặc dù nói theo cách nào đó, Hòa Quang cũng xem như là sản nghiệp của nhà bà cụ Hà, muốn vào Hòa Quang bị hiểu thành giống như muốn vào nhà bọn họ, hình như đây cũng không phải là hai chuyện quá xa vời.
Cố Thư Di lại siết chặt cán muỗng.
Lại nhớ đến buổi chiều hôm nay, ánh mắt chắc nịch của người quản gia tên là Hách Như Đức kia sau khi đã nói rõ hết mọi chuyện.
Giống như tất cả mọi thứ đều dựa vào một suy nghĩ của cô.
Cố Thư Di nhìn thấy ánh mắt kia của Hách Như Đức, trong lòng giật mình, sau khi khựng lại trong chốc lát, cô cảm thấy suy nghĩ của mình đang điên cuồng xoay chuyển hàng trăm nghìn vòng.
Hách Như Đức cũng đã thẳng thắn nói tất cả thân phận của bà cụ Hà cho cô, có nghĩa là giữa cô và bà cụ Hà không thể quay về mối quan hệ đơn thuần chỉ là bạn đánh bóng bàn nhiều năm mà cô đã dày công che giấu nữa.
Tất nhiên là cô có thể từ chối, sau đó lại nói rõ rằng thật ra nơi mình muốn vào là công ty Hòa Quang, chứ không phải là gia đình bà ấy.
Dù sao thì loại chuyện bị kéo đi ghép đôi xem mắt này, chỉ cần người trong cuộc không đồng ý thì không ai có thể miễn cưỡng được.
Nhưng sau khi từ chối thì sao?
Cố Thư Di phát hiện việc mình từ chối phía bà cụ Hà có thể xem như là nói một đằng làm một nẻo, hai người vốn đã không thể nào quay lại mối quan hệ lúc trước được nữa, cho dù sau này bà cụ không ngại tình huống lúng túng này mà vẫn có thể tiếp tục đánh bóng với cô nhưng từng hành động của mình, dù trong mắt bà cụ hay là những người khác đều trở thành có dụng ý xấu.
Cô cũng đừng mơ có thể đạt được bất kỳ ý định nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!