Chương 33: (Vô Đề)

Cố Thư Di cúp điện thoại xong thì đếm ngược ba mươi phút ở trong lòng.

Cô không kịp để lại câu nhắn nào trong ký túc xá, vội vàng nhanh như chớp mặc quần áo xuống lầu đón xe đến dinh thự Cảnh Nam. Đợi đến khi đứng trước cửa nhà Bùi Cận Bạch rồi gõ cửa, Cố Thư Di mới bình ổn nhịp thở, thấy ba mươi phút đếm ngược của cô kết thúc, vừa vặn không lệch một giây, đúng 00:00 phút.

Bùi Cận Bạch đi tới mở cửa.

Ngay giây phút cửa mở, Cố Thư Di mỉm cười tiêu chuẩn lộ tám cái răng: "Chào tổng giám đốc Bùi."

Bùi Cận Bạch thấy Cố Thư Di thì khá sững sờ.

Bởi vì Cố Thư Di đứng ở cửa, bất kể là hơi lạnh vẫn còn vương trên quần áo hay hơi thở dồn dập, đều cho thấy một chuyện rất rõ ràng rằng: Cô không phải đi từ dưới lầu lên.

Cô từ nơi khác chạy tới đây.

Bùi Cận Bạch lập tức nhíu mày, nhìn Cố Thư Di vẫn đang chào hỏi mình với nụ cười "công nghiệp": "Cô mới từ đâu về?"

Cố Thư Di không ngờ Bùi Cận Bạch tinh mắt như vậy, liếc mắt một cái đã nhìn ra, cô bèn thành thật giải thích: "Ngày mai ở trường có chút việc nên đêm nay tôi vốn ở ký túc xá, nhưng nhận được điện thoại của anh nên tôi vội vã đón xe về."

Bùi Cận Bạch nhíu mày nghe, nhất thời cũng không biết nên đánh giá hành động này của Cố Thư Di như thế nào.

"Sao cô không nói cho tôi biết tối nay cô không ở dưới lầu?"

"Tôi…" Tự nhiên Cố Thư Di bị Bùi Cận Bạch nghiêm khắc "giáo huấn" làm nín cả họng. Đang tính nói mặc kệ ở đâu, anh có nhu cầu tôi chạy tới ngay còn gì thì anh đã kéo cô gái trên người vẫn đầy hơi lạnh mùa đông vào nhà: "Vào đi."

Đây là lần thứ hai Cố Thư Di tới tầng mười chín của dinh thự Cảnh Nam.

Lần trước là tới tặng quà, lần này là tiếp nhận nhiệm vụ phục vụ bữa tối cho tổng giám đốc.

Sau khi vào cửa, cô cởi áo khoác xuống treo ở huyền quan, đang chuẩn bị đi thẳng vào phòng bếp dọn dẹp một chút thì Bùi Cận Bạch lại gọi cô lại: "Đừng làm."

Cố Thư Di đầy vẻ ngơ ngác quay đầu lại.

Bùi Cận Bạch: "Không cần làm nữa."

Trong lúc cô còn đang ngớ người, anh lại bảo: "Tôi gọi đồ ăn bên ngoài rồi."

Anh nhìn Cố Thư Di chạy từ xa về đây: "Cô ở lại ăn cùng tôi đi."

Cố Thư Di: "Hả?"

Bùi Cận Bạch: "Ngồi đi."

Cố Thư Di đột nhiên được báo cho biết không cần nấu cơm nữa, tự dưng thấy hụt hẫng như vừa rồi mình còn ôn tập công thức nấu ăn suốt dọc đường ở trên xe taxi, kết quả lại bị bất ngờ thông báo hủy thi.

Nhưng Cố Thư Di cũng hiểu hành động không muốn ăn nữa của Bùi Cận Bạch, cô đã bảo mà, chút tay nghề cô dựa theo công thức nấu ăn trên mạng làm ra chỉ đủ để không chết đói, lại có thể khiến cho tổng giám đốc Bùi đã quen ăn nhà hàng Michelin ăn một lần còn muốn ăn lần thứ hai. Nếu quả thật có thiên phú nấu nướng hơn người như vậy, sau khi tốt nghiệp cô đã không cần đi làm công ăn lương mà phải đi mở quán ăn mới đúng.

Sau đó Bùi Cận Bạch chủ động giữ cô mời cô ăn cùng, Cố Thư Di hơi đắn đo, lòng tốt của ông chủ, tốt nhất không nên từ chối.

Huống hồ cô cũng không phải là người thích nấu ăn, không cần tự tay nấu cháo, đã vậy còn được ăn cháo ké một bữa thì cái nào tốt hơn khỏi cần bàn cãi.

"Vậy cảm ơn tổng giám đốc Bùi." Cố Thư Di lập tức gật đầu, sau đó nghe lời ngồi xuống sô pha, hai chân khép lại, tay đặt ở trên đầu gối, tư thế ngồi rất đàng hoàng.

"Ngày mai trường các cô có việc gì?" Sau khi ngồi xuống, Bùi Cận Bạch hỏi Cố Thư Di tối muộn thế này còn từ trường chạy về.

Cố Thư Di giải thích: "Sáng mai có buổi họp lớp nên tôi dứt khoát về sớm một đêm."

Bùi Cận Bạch gật đầu. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!