Chương 29: (Vô Đề)

Cố Thư Di lắng nghe tiếng động của anh. 

Cô nheo mắt thành một đường chỉ quan sát tình hình, khi chắc chắn đã an toàn thì mới mở mắt ra. 

Trên tay của Bùi Cận Bạch không còn tuyết nữa. 

Cố Thư Di chỉ ước sao có thể xuất khẩu thành thơ ca ngợi người đàn ông độ lượng lại biết nhìn xa trông rộng như tổng giám đốc Bùi ngay tại chỗ.  

Ấy mà trong giây lát cô lại chẳng nghĩ ra được thơ ca hợp tình, chỉ gật đầu cười trừ: "Cảm ơn tổng giám đốc Bùi."  

Bùi Cận Bạch khẽ hừ một tiếng, lấy viên đá trong lòng bàn tay cô, điểm thêm mắt và mũi cho người tuyết. 

Cố Thư Di nhìn người tuyết mới nặn xong thì phấn khích đến mức vội vàng chụp ảnh.  

Cô móc điện thoại mở phần máy ảnh, lại từ đâu nhảy ra phần nhắc nhở pin điện thoại quá thấp.  

Cố Thư Di còn chưa kịp nhấn nút, cảnh báo pin quá thấp đã chuyển sang "Pin quá thấp, điện thoại tự động sập nguồn". 

Cố Thư Di đờ đẫn nhìn điện thoại đã tự tắt nguồn. 

Lúc cô xuống tầng pin điện thoại vẫn còn khoảng ba mươi phần trăm, song cũng không chịu nổi với thời tiết âm mười mấy độ, thế nên tốc độ tụt pin của đồ điện tử cũng chỉ tính bằng giây thôi.  

Bùi Cận Bạch đứng nhìn Cố Thư Di cầm ngang điện thoại, hẳn là đang đợi cô chụp xong.  

Cố Thư Di nhìn chiếc điện thoại không bằng cục gạch của mình.  

Lại ngó đến người tuyết đắp vất vả trước mặt.  

Nếu ngày mai lại đến chụp, chắc hẳn tuyết sẽ không còn mới toanh như đêm nay được, mà không chừng sáng mai bên vệ sinh đã dọn mất rồi.  

Nên Cố Thư Di đành buông điện thoại, nhìn người đàn ông trước mặt ướm hỏi.  

"Tổng giám đốc Bùi…" 

"Điện thoại anh còn pin không nhỉ?"

Bùi Cận Bạch lại đứng nhìn Cố Thư Di chụp nát máy anh. 

Mỗi người tuyết mà phải lăn lộn ba trăm sáu mươi độ để chụp, không bỏ sót bất kì ngóc ngách nào.  

Cố Thư Di dùng đủ loại bố cục của điện thoại để chụp người tuyết, không thể không trầm trồ, quả nhiên là điện thoại của tổng giám đốc, pin trâu còn chống được nhiệt độ thấp.  

Nhưng ảnh khi nãy cô chụp chỉ có người tuyết, niềm mong mỏi ban đầu đã thoả mãn, lòng tham lại thường trỗi dậy. Cố Thư Di cầm điện thoại của Bùi Cận Bạch, len lén nhìn người đang đứng ngay đó, cứ như Bùi Cận Bạch đang đợi cô chụp ảnh xong vậy. 

"Tổng giám đốc Bùi," Cố Thư Di hỏi dò, dè dặt ngỏ lời lần nữa: "Anh giúp tôi chụp tấm ảnh được không?  

Bùi Cận Bạch: "..." 

Hai phút sau.  

Cố Thư Di mãn nguyện đứng bên người tuyết, hơi cúi người để sát lại gần nó rồi nở nụ cười tươi tắn trước ống kính, tay giơ chữ V làm kiểu.  

Bùi Cận Bạch nhìn nụ cười cùng tay chữ V hướng về phía camera của Cố Thư Di trên điện thoại. 

Anh vốn định chụp đại cho xong việc.  

Thế mà lúc nhìn cô gái nhất quyết chụp chung với người tuyết xong mới đi dẫu đầu mũi đã đỏ ửng lên vì tê cóng trong máy ảnh, Bùi Cận Bạch hơi cúi người, chỉnh lại bố cục.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!