Chương 28: (Vô Đề)

Tối nay, sau vài lần đấu tranh nội tâm, Cố Thư Di vẫn quyết định đi xuống lầu.

Kỳ thật cô rất sợ lạnh, nhưng cô cũng không còn cách nào, trận tuyết này rơi thật sự quá hấp dẫn.

Mùa đông ở thành phố B trong hai năm trước hơi khô hạn, cho dù có tuyết cũng rất ít, tuyết dày như vậy, giống như trong truyện cổ tích Đan Mạch muốn bao phủ cả thế giới, là lần đầu tiên trong đời Cố Thư Di được nhìn thấy.

Nhân viên dinh thự Cảnh Nam làm việc còn hiệu quả hơn cả Ultraman, ngày mai chắc chắn họ sẽ dọn tuyết từ sáng sớm, nếu dọn mất thì sẽ không còn gì chơi.

Vì thế Cố Thư Di quàng khăn quàng cổ và đeo găng tay, trang bị đầy đủ rồi đi ra ngoài. Cô còn mang theo chiếc kẹp nặn tuyết hình con vịt nổi tiếng trên mạng mà cô đã mua trước qua mạng vì hai ngày trước dự báo thời tiết sẽ có tuyết rơi.

Người tuyết của Cố Thư Di không lớn lắm, chỉ cao hơn đầu gối một chút, dùng nhánh cây và mấy hòn đá làm thành mắt mũi và tay, khi Bùi Cận Bạch đến gần, có thể thấy phía trước người tuyết của Cố Thư Di còn có một bầy vịt tuyết xếp ngay ngắn thành một hàng. 

Tụi nó cứ như là vịt tuyết diễu binh vậy.

Sau khi làm người tuyết xong, Cố Thư Di nhanh như chớp lấy điện thoại ra chụp ảnh. Vì sợ nhiệt độ quá thấp sẽ làm điện thoại bị đóng băng tắt máy nên trước tiên cô chụp ảnh người tuyết và bầy vịt tuyết, sau đó nhanh chóng chuyển camera trước để chụp ảnh tự sướng cho cô và tác phẩm của mình.

Cố Thư Di nhìn vào camera giơ tay hình chữ V chụp ảnh, nhưng sau khi chụp choẹt mấy tấm, cô nhận thấy hình như gần đó có người.

"Tổng giám đốc Bùi." Cố Thư Di vừa nhìn thấy Bùi Cận Bạch thì lập tức hạ bàn tay đang giơ chữ V của mình xuống giấu ra sau lưng, bị bắt gặp đang chụp ảnh tự sướng mà không hiểu sao lại thấy xấu hổ vô cùng.

Bùi Cận Bạch liếc nhìn người tuyết và bầy vịt diễu binh của Cố Thư Di.

"Tổng giám đốc Bùi sao lại ở đây vậy?" Cố Thư Di lại quay mặt về phía Bùi Cận Bạch xuất hiện trong khu chung cư vào giữa đêm hôm khuya khoắt.

Sau khi được hỏi, Bùi Cận Bạch dường như suy nghĩ một lúc, rồi mới bình tĩnh cất lời: "Đi ngang qua."

Nghe vậy khóe miệng Cố Thư Di giật giật.

Bùi Cận Bạch về nhà đi ngang qua mặt đất, cũng giống như việc cô về nhà đi ngang qua tầng trệt vậy, không có tí xíu sức thuyết phục nào.

Chẳng qua khác nhau ở chỗ đại khái dù cô biết rõ ràng là không thuyết phục, nhưng lại không đủ can đảm để đưa ra nghi ngờ.

"Làm sao cô làm được cái này?" Bùi Cận Bạch nhìn những con vịt tuyết sống động của Cố Thư Di, đột nhiên hỏi.

Cố Thư Di có đánh chết cũng không ngờ rằng tổng giám đốc Bùi cao quý lạnh lùng lại có hứng thú với vịt tuyết của cô.

Nhưng nếu ông chủ đã tỏ ra thích thú, thì đương nhiên cô cũng nhiệt tình giới thiệu.

"À, là dùng cái này để làm nè." Cố Thư Di lập tức nhặt chiếc kẹp nặn tuyết hình vịt vừa rồi cô ném trên đất, đưa cho Bùi Cận Bạch xem, rồi dùng chiếc kẹp đó để xúc lấy một nắm tuyết lớn, lắc mạnh trong tay, tiếp đó lại gõ gõ xuống đất, cuối cùng mở chiếc kẹp, một con vịt tuyết 3D đã ra đời.

Cố Thư Di đeo găng tay vào, đặt con vịt tuyết mới làm vào lòng bàn tay rồi đưa nó tới trước mặt Bùi Cận Bạch: "Hì hì, tổng giám đốc Bùi, cái này cho anh."

Bùi Cận Bạch nhìn con vịt tuyết trắng trắng mập mạp trong tay Cố Thư Di.

Sau đó, người đàn ông dò xét con vịt và nói: "Tôi cứ nghĩ cô sẽ đưa cho tôi cái kẹp."

Cố Thư Di: "..."

Lần đầu tiên cô phát hiện ra người giàu cũng có thể vô liêm sỉ như vậy.

Cho anh ấy một con vịt chưa đủ lại còn muốn cái kẹp của cô?!

Cố Thư Di cười nịnh nọt: "Không phải chứ, thứ này mua trên mạng có vài tệ, làm sao anh có thể thích được chứ."

Bùi Cận Bạch: "Tôi có thích."

Cố Thư Di lại: "..."

Thực sự nghi ngờ rằng Bùi Cận Bạch đang mượn việc này để trả mối thù bộ phim 4D lần trước, miệng thì nói không trách cô, nhưng hành động của anh ấy thì lại khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!