Chương 27: (Vô Đề)

Phía bên kia, Trần Lê đã hoàn thành hết nhiệm vụ mà tổng giám đốc Bùi đã giao. 

Vẻ mặt của chủ tịch của Aoma rất thất vọng khi được thông báo đêm nay tổng giám đốc Bùi có việc nên buổi gặp mặt bị hủy, đến khi được báo rằng không cần phải bàn bạc thêm nữa, tổng giám đốc Bùi đồng ý hợp tác cùng quý công ty thì vui đến mức nắm chặt tay anh ấy, nói vài lần: "Làm phiền trợ lý Trần rồi."

Bởi vì CEO nhà mình còn ở khu thương mại nên Trần Lê vẫn quay về chỗ cũ sau khi hoàn thành nhiệm vụ.  

Sau đó anh ấy cũng đợi được tổng giám đốc Bùi và bạn Cố xuất hiện. 

Trợ lý Trần Lê nở nụ cười công nghiệp với hai người. 

Khi đến gần anh ấy mới phát hiện hai người hơi lạ. 

Trần Lê thấy tóc của tổng giám đốc Bùi nhà mình hơi ẩm, vẻ mặt thì vẫn bình thường. Còn bạn Cố, Trần Lê thấy Cố Thư Di ngoan ngoãn đi theo sau Bùi Cận Bạch với nét mặt rụt rè và chột dạ, nếu không biết còn tưởng cô phạm lỗi tày đình. 

Trần Lê vô thức nhìn sang tổng giám đốc Bùi, nghi ngờ không biết có phải Cố Thư Di làm anh bị ướt không. 

Nhưng anh ấy lại gạt bỏ khả năng này. 

Đây là Bùi Cận Bạch mà, có cho Cố Thư Di một trăm lá gan có lẽ cô cũng không dám làm chuyện tày trời này với tổng giám đốc Bùi đâu. 

Cố Thư Di đi theo Bùi Cận Bạch, chậm chạp lên xe.  

Mặc dù người đàn ông không nói câu nào, nhưng gánh nặng tâm lý mà cô đang chịu khiến bước chân cô trở nên nặng nề.  

Hậu quả khi đắc tội với sếp nghiêm trọng biết bao nhiêu, đặc biệt là một vị sếp khó tính, mang đôi giày nhỏ của cô, đừng nói là dinh thự Cảnh Nam, đến phòng Giám đốc cô còn phải tự rời đi. 

Cố Thư Di buồn bã trên suốt đoạn đường đi, cho đến khi xe chạy vào gara của dinh thự Cảnh Nam.  

"Tổng giám đốc Bùi." Khi thang máy chỉ còn hai người bọn họ, Cố Thư Di đã nhịn cả đoạn đường đi, bây giờ không thể nhịn thêm được nữa bèn cất tiếng: "Tôi thật sự không phải cố ý đâu."

"Tôi không có bất cứ ý kiến nào với anh cả."

"Trước đây tôi cũng chưa từng xem phim 4D."

"Nhưng chuyện này là lỗi của tôi, xin lỗi."

"Hay bây giờ anh đánh tôi hai cái rồi tạt nước tôi, anh thấy vậy được không?"

Bùi Cận Bạch nghe vậy thì cúi đầu, nhìn Cố Thư Di đang thể hiện rất nghiêm túc ở bên cạnh. 

"…"

"Đánh cô hai cái thì tôi được gì?" Anh chưa bao giờ nghe yêu cầu như vậy bao giờ. 

Cố Thư Di: "Đánh tôi hai cái thì anh được… Sướng?"

Nhất thời cô không tìm được từ ngữ phù hợp để miêu tả giữa báo thù và mát lòng.

Bùi Cận Bạch lại: "…"

Anh híp mắt: "Cố Thư Di, đánh cô hai cái chắc tôi cũng không sướng được đâu."

Trước khi nói đến từ "sướng", người đàn ông hơi ngập ngừng, hình như anh cũng nhận ra Cố Thư Di dùng từ này hơi kỳ. 

"Tôi cũng không trách cô." Cuối cùng anh cũng nhẹ giọng nói.

Mặc dù nói vậy nhưng Cố Thư Di vẫn lo lắng cả tuần liền. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!