Chương 25: (Vô Đề)

Người đàn ông nói xong bèn bước thẳng vào thang máy.

Bùi Cận Bạch nhìn Cố Thư Di, cô gái đang bất ngờ đến choáng váng, đứng yên ở ngoài thang máy.

Cố Thư Di còn chưa phục hồi tinh thần sau cơn bàng hoàng vì vinh dự được anh cấp cho hai tiếng đồng hồ, cho đến khi cô đối diện với ánh mắt của Bùi Cận Bạch thì mới hoàn hồn và tỉnh táo trở lại.

Suýt nữa thì Cố Thư Di đã buột miệng thốt ra câu "Thật ra anh không nhất thiết phải bớt chút thời gian cho tôi cũng được" mà vừa mới khó khăn nuốt xuống.

Cố Thư Di đối diện với ánh mắt của Bùi Cận Bạch rồi nhanh chóng bước vào thang máy, lúc này cô chỉ đành gật đầu và mỉm cười nói với anh: "Cảm ơn tổng giám đốc Bùi."

Bùi Cận Bạch chỉ đáp: "Ừ."

Cố Thư Di đã cật lực làm việc chăm chỉ suốt cả tuần lễ chỉ vì đổi lấy hai tiếng đồng hồ mà Bùi Cận Bạch dành cho cô.

Bởi vì thời gian giới hạn chỉ gói gọn trong hai tiếng đồng hồ nên cô nghĩ hai người ăn xong bữa cơm thì đã hết giờ.

Cố Thư Di lựa chọn địa điểm ăn cơm rất lâu, chủ yếu là vì phải chọn nơi sang trọng mới thích hợp với thân phận của Bùi Cận Bạch, có điều nhà hàng cao cấp cần phải đặt lịch từ trước. Cô tìm tới tìm lui, cuối cùng cũng tìm thấy nhà hàng Michelin vừa trống chỗ vì có khách hàng hủy lịch hẹn trước.

Trần Lê cũng sắp xếp thời gian cho cô, đúng hai tiếng đồng hồ không hơn không kém. Bắt đầu từ năm giờ chiều đến bảy giờ, tổng giám đốc Bùi sẽ đi cùng cô trong khoảng thời gian này, sau đó anh còn phải tham gia vào hoạt động xã giao khác nữa nên hy vọng cô đừng quá thời gian quy định.

Cố Thư Di khẽ nhướng mày khi đọc tới câu "hy vọng cô đừng quá thời gian quy định", bỗng cảm thấy xót xa bèn thở dài.

Chủ nhật, Cố Thư Di đã đến nhà hàng vào lúc bốn giờ chiều để chuẩn bị, vừa đúng năm giờ, cô bèn đi xuống dưới lầu để đón người.

Bùi Cận Bạch cũng đến đúng giờ.

"Tổng giám đốc Bùi." Cố Thư Di lập tức bước tới và chào hỏi anh.

Trần Lê đứng sau lưng Bùi Cận Bạch, nhẹ nhàng gật đầu với Cố Thư Di.

Bùi Cận Bạch nhìn Cố Thư Di mỉm cười rạng rỡ đón tiếp mình.

Hôm đó, anh không từ chối lời mời chủ động và bất thình lình của cô.

Bùi Cận Bạch phát hiện mình có một số lý do không thể nói rõ, có lẽ là vì bà nội hoặc có lẽ là vì muốn xem xem mục đích cô chủ động mời mình là gì, hoặc có lẽ là vì điều gì khác.

Vì lẽ đó nên hôm nay anh đã có mặt ở nơi này.

Anh chỉ cho cô hai tiếng, hai tiếng sau, anh còn phải gặp gỡ đối tác.

Cố Thư Di đón người xong bèn dẫn Bùi Cận Bạch lên lầu, kế tiếp nhân viên phục vụ của nhà hàng dẫn hai người đến vị trí mà cô đã đặt trước.

Hôm nay địa điểm gặp mặt của hai người là một khu thương mại sầm uất nhất ở thành phố B, xung quanh khu đại sứ quán có rất nhiều tòa nhà cao tầng san sát nhau. So với phong cách trang trọng và cổ kính ở đường vành đai 2, nơi đây toát lên cảm giác trẻ trung và thời thượng hơn nhiều. Bàn ăn của hai người nằm gần cửa sổ, tầm nhìn trước mắt là khung cảnh về đêm choáng chợp trong vàng son lộng lẫy của thành phố.

Hai người ngồi đối diện với nhau.

Phục vụ đặt hai menu trước mặt hai người.

Cố Thư Di giở menu ra xem trước một lượt rồi hỏi: "Tổng giám đốc Bùi muốn ăn gì?"

Bùi Cận Bạch thoáng nhìn bảng giá đằng sau menu.

Nếu anh nhớ không nhầm, tháng nào bà nội cũng cho Cố Thư Di một tấm thẻ hạn mức cao, dư sức ăn uống ở bất cứ nhà hàng cao cấp và sang trọng tại thành phố B.

Bùi Cận Bạch nhanh chóng gọi món, sau đó đưa menu cho nhân viên.

Cố Thư Di hỏi Bùi Cận Bạch xong, cô hơi choáng váng khi thấy giá của món gan ngỗng áp chảo kèm sốt trên menu. Cô nhìn tên món, sau đó gọi vài món mà cô nghĩ không quá đắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!