Sau khi Cố Thư Di bày tỏ lòng trung thành xong thì nhìn chằm chằm vào Bùi Cận Bạch, thậm chí mắt cũng không thèm chớp.
Cô thấy biểu cảm của người đàn ông hình như nháy mắt kinh ngạc, sau đó ý thức được gì, đôi mắt chậm rãi nhìn xuống dưới.
Lúc này Cố Thư Di mới nhìn đến bản thân trong lúc nóng vội đã túm lấy cánh tay Bùi Cận Bạch, đối với tổng giám đốc thường ngày người sống chớ chạm vào mà nói, đây là hành vi đi quá giới hạn.
Tứ chi đều tiếp xúc.
"Xin lỗi tổng giám đốc Bùi, tôi..." Nháy mắt Cố Thư Di như chạm vào đống lửa rụt tay về, nói năng lộn xộn tự giải thích cho bản thân: "Tôi..."
Bùi Cận Bạch: "Tôi biết."
Anh đối diện với vẻ mặt sợ hãi của Cố Thư Di, đột nhiên không muốn nhìn nữa: "Không đi thì thôi."
"Xuống xe đi."
...
Sau cái đêm Bùi Cận Bạch hỏi Cố Thư Di có muốn đến Vệ thị không, cô đã lo lắng đề phòng suốt cả một tuần trời, ngày nào cũng làm việc trong nơm nớp lo sợ.
Thế nhưng sau đó không ai nhắc lại chuyện này, tổng giám đốc làm việc như thể chưa từng có gì xảy ra.
Cố Thư Di vẫn không yên tâm, cô cố tình hỏi chị Lưu xem những nhân viên trước có ai đang yên đang lành bị tổng giám đốc cho thôi việc không.
Cô nhận được câu trả lời là cô xem Hòa Quang của chúng ta là công ty gì chứ.
Ở Hòa Quang không có cái kiểu nhân viên đến ba mươi lăm tuổi là bắt đầu trở mặt vô tình, cắt giảm biên chế. Số nhân viên trên bốn mươi tuổi làm việc ở công ty không ít, nếu không mắc phải lỗi sai trầm trọng thì Hòa Quang sẽ không tùy tiện thôi việc bất cứ nhân viên nào.
Cố Thư Di nghe xong thì yên tâm hơn.
Buổi tiệc doanh nghiệp thành công, công việc của tổng giám đốc trở lại như thường ngày, Cố Thư Di rảnh rỗi xem lại số tiền trong thẻ mà bà Hà cho cô, cuối cùng dốc hết can đảm đến tìm Hách Như Đức một chuyến.
Nói tiền tháng sau không cần gửi cũng được.
Bởi vì hai tháng trước cô không cần tiêu đến một đồng khi ra ngoài.
Cố Thư Di thật lòng nói tháng sau không cần gửi tiền.
Lúc trước cô cầm tấm thẻ này, biết nó dùng để chi tiêu cho việc hẹn hò, phần dư lại cô có thể tự tiêu xài nên rất vui, ai ngờ hiện tại không dùng lấy một đồng, còn nguyên nằm trong túi mình. Tiền tích lại ngày càng nhiều, bị ép kiếm lời từ trung gian và số tiền ngày càng nhiều khiến Cố Thư Di cảm thấy bất an.
Hách Như Đức nghe Cố Thư Di đến tìm ông ấy thì vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc, trên mặt như viết rõ một câu "Vẫn chưa dùng đến số tiền đó à?".
Tiếp đó nghe thấy Cố Thư Di kể đến hiện tại, cô và Bùi Cận Bạch chỉ hẹn hò một lần ở quán đồ nướng BBQ, hơn nữa lần đó anh trả tiền, Hách Như Đức cuối cùng cũng bật cười.
"Nếu cậu ấy không chủ động hẹn cô thì cô có thể chủ động hẹn cậu ấy mà." Hách Như Đức cười nói với Cố Thư Di.
"Tôi nghĩ bà cụ Hà sẽ rất vui khi nhìn thấy cô chủ động."
Cố Thư Di "ồ" một tiếng.
Còn có lựa chọn này à?
Hách Như Đức dùng ánh mắt cho Cố Thư Di một câu trả lời khẳng định.
Đương nhiên có lựa chọn này.
Sau đó ông ấy tươi cười tỏ vẻ dù thế nào thì tiền hàng tháng vẫn sẽ gửi, cô Cố không cần phải có bất kỳ gánh nặng tâm lý gì.
Nói xong, ông ấy lấy lý do biệt thự Thanh Sơn còn nhiều việc để tạm biệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!