Đi theo Bùi Cận Bạch mấy năm nay, trên phương diện công việc Trần Lê làm khá tốt.
Dù là công việc hay những mặt khác, có thể ngồi vào vào vị trí tổng trợ lý, không chỉ cần năng lực làm việc mà còn phải đoán được tâm tư của ông chủ.
Còn Cố Thư Di, Trần Lê cảm thấy những người một lòng một dạ sà vào người ông chủ nhà mình chắc chắn sẽ không thành công, chi bằng đổi mục tiêu mới, tuy nói hơi đa tình nhưng cơ hội thành công có lẽ cao hơn chút.
Cũng đâu phải chưa từng có cậu ấm ăn chơi trác táng gặp được tình yêu đích thực rồi thay tâm đổi tính.
Nhưng giờ phút này, lần đầu tiên Trần Lê có cảm giác bản thân sai mãnh liệt đến thế.
Dù thế nào thì anh ấy không nên tự ý sắp xếp cho Cố Thư Di dưới tình huống ông chủ chưa nói gì.
Anh ấy đã thành người kiểu gì thế này?
"Tôi xin lỗi, tổng giám đốc Bùi." Trần Lê hận không thể quay về quá khứ một phút trước để tát vào cái miệng rộng của mình, lòng bàn tay anh ấy đổ mồ hôi lạnh, đầu cúi như sắp chôn vào ngực.
Bùi Cận Bạch nhìn Trần Lê nói: "Chỉ lần này thôi."
...
Có lẽ vì khách khứa đều quen thân với nhau quá nên buổi tiệc đêm nay kết thúc muộn hơn so với dự tính nửa tiếng.
CEO và các đồng nghiệp định sau khi kết thúc buổi tiệc sẽ đi tăng hai cho bõ công những ngày gần đây bận rộn làm việc, nhưng vì đã quá khuya nên mọi người đành từ bỏ, ai về nhà nấy.
Sau bữa tiệc, Bùi Cận Bạch đáp lại lời mời vào phòng khách tư nhân gặp mặt riêng với chủ tịch Aoma. Đối với dự án hợp tác ở mảng kỹ thuật, đối phương rất có thành ý, hai người nhanh chóng hẹn thời gian bàn bạc tiếp vào lần sau.
Đối với việc chủ tịch Aoma khăng khăng muốn mời anh cùng lên xe, Bùi Cận Bạch chỉ mỉm cười gật đầu.
Chiếc xe Rolls
-Royce từ bãi đỗ xe ngầm chậm rãi đi ra ngã tư.
Bùi Cận Bạch ngồi trong xe nhìn thoáng qua khung cảnh ngoài cửa sổ.
Khách khứa trong buổi tiệc hôm nay hầu như đã về gần hết, trước cửa khách sạn trống không, ánh mắt Bùi Cận Bạch chú ý đến một cái áo lông vũ dài màu trắng ngà.
Không trách anh quen với cái áo lông vũ này, chủ yếu là trước đó chủ nhân của chiếc áo say khướt, đã đặc biệt giới thiệu với anh mới vừa mua áo, tiêu hơn ngàn tệ đấy.
Bùi Cận Bạch nhìn thấy gương mặt Cố Thư Di giấu dưới lớp mũ áo.
Lúc này Cố Thư Di đang đứng trước cửa khách sạn cúi đầu xem ứng dụng đặt xe trên điện thoại, ước lượng khoảng cách xe đến nơi.
Sau buổi tiệc, hầu hết các đồng nghiệp đều tự lái xe về nhà, cô không muốn bản thân bị phát hiện đang ở dinh thự Cảnh Nam nên không dám đi nhờ xe về, đành chọn tự mình gọi xe.
Cố Thư Di nhìn khoảng cách giữa tài xế và mình trên ứng dụng hơi xa, chắc phải đợi thêm mười phút nữa mới đến được.
Cô chỉ có thể chờ đợi.
Cố Thư Di buông điện thoại xuống, đút tay vào túi áo rồi vùi mặt trong cổ áo đứng trong gió lạnh chờ xe. Chờ được một lúc thì có một chiếc Rolls
-Royce màu đen chậm rãi dừng trước mặt cô.
Cố Thư Di chưa hiểu chuyện gì thì cửa sổ Rolls
-Royce hạ xuống, gương mặt của Bùi Cận Bạch xuất hiện.
"Tổng giám đốc Bùi?"
Bùi Cận Bạch nhìn Cố Thư Di lạnh cóng, run rẩy trước mặt mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!