Chương 22: (Vô Đề)

Ở phía bên kia, sau khi hoàn thành nhiệm vụ giao đồ xong, quản lý tòa nhà vừa xuống đến tầng mười tám đã lập tức nhắn tin báo cáo nhiệm vụ thành công tốt đẹp, cả người đều là dáng vẻ tràn ngập niềm vui, chỉ thiếu điều nhảy cẫng lên.

Trên đời này có lẽ không có gì phấn khích hơn việc nhốt chủ nhân của tầng thượng trong thang máy hơn nửa tiếng, ban đầu lo sợ đến mức muốn lấy cái chết để tạ lỗi, kết quả lại nhận được nhiệm vụ bảo anh ta lập tức chạy đi mua một món quà, làm xong sẽ không tính toán lỗi lầm đêm nay nữa.

Đương nhiên anh ta sẽ không màng dầu sôi lửa bỏng mà đi làm rồi.

Mặc dù các cửa hàng trong trung tâm thương mại đều đã đóng cửa nhưng khách hàng tầm cỡ như vậy muốn mua đồ, đương nhiên là dù quản lý của cửa hàng bây giờ có đang đi nghỉ dưỡng ở bờ biển lúc ba giờ sáng cũng sẽ bay về mở cửa buôn bán. Quản lý tòa nhà đến cửa hàng chọn lựa cẩn thận, còn chu đáo chụp từng mẫu gửi cho Bùi Cận Bạch.

Biết đây là quà sinh nhật, sau khi chọn xong anh ta còn cố ý hỏi tổng giám đốc Bùi có muốn cửa hàng giúp anh viết một tấm thiệp không.

Người đàn ông ở đầu dây bên kia dường như suy nghĩ một lát, sau đó trả lời: "Viết đi."

Quản lý tòa nhà nghe giọng của người đàn ông lại không nhịn được mà nhớ đến cô Cố xinh đẹp ngây thơ động lòng người bị nhốt trong cùng thang máy với anh tối nay, suy nghĩ lập tức bay xa.

"Vâng, tổng giám đốc Bùi." Lúc đó anh ta cười vui vẻ cứ như món quà này tặng cho anh ta vậy.....

Tầng mười chín.

Bùi Cận Bạch nhận được tin nhắn báo cáo nhiệm vụ đã hoàn thành của quản lý tòa nhà.

Người đàn ông nhìn vào tin nhắn này, dường như đang suy nghĩ điều gì, một lát sau, anh lại nhận được tin nhắn từ một người khác.

Một bức ảnh, kèm theo dòng chữ: "Tổng giám đốc Bùi, xin hỏi... đây là quà của anh à?"

Bùi Cận Bạch nhìn thấy chiếc vòng tay trong ảnh. Đọc Full Tại Truyenfull. vision

"Ừ."

Sau đó, anh thấy dòng chữ trên màn hình trò chuyện biến thành "Đối phương đang nhập...", chỉ là dòng chữ "Đối phương đang nhập..." này kéo dài đến mấy phút, đủ thời gian để viết một bài luận văn dài luôn rồi nhưng vẫn không có động tĩnh gì.

Cuối cùng chỉ có hai dòng tin nhắn ngắn gọn:

"Cảm ơn tổng giám đốc Bùi, làm anh tốn kém rồi!"

"Cúi người. jpg"

Bùi Cận Bạch xem xong tin nhắn "Cúi người. jpg", đặt điện thoại di động xuống.

Anh đột nhiên không thể nói rõ tâm trạng lúc này của mình là gì.

Chỉ biết rằng ban đầu mình không hề có ý định tặng quà sinh nhật cho Cố Thư Di nhưng có lẽ do sự cố trong thang máy tối nay nên cuối cùng vẫn tặng.

Bùi Cận Bạch nghĩ về chiếc vòng tay kia.

Sau đó anh tự nhủ rằng đó chỉ là một món quà bình thường mình tiện tay tặng mà thôi.....

Tầng mười tám.

Cố Thư Di nhìn tin nhắn trả lời rằng chiếc vòng tay này đúng thật là của Bùi Cận Bạch, chỉ có thể cẩn thận cất chiếc vòng tay này đi, để chung với sợi dây chuyền bà cụ Hà tặng cho cô lần đầu tiên cô đến biệt thự Thanh Sơn.

Sau đó cô tự nhủ rằng với thân phận của Bùi Cận Bạch thì việc anh tặng chiếc vòng tay này rất bình thường, biết sinh nhật của cô nên tiện tay tặng một món quà, hình như cũng không phải chuyện gì đặc biệt.....

Mùa đông ở thành phố B bắt đầu lạnh dần.

Chớp mắt đã đến tháng mười hai, Cố Thư Di nhìn vào số tiền năm mươi nghìn nhân dân tệ mỗi tháng đều đặn gửi vào tấm thẻ mà bà cụ Hà tặng cho mình, trong lòng nhất thời cảm thấy lo lắng không yên.

Lúc đó quản gia Hách đưa tấm thẻ cho cô, ông ấy nói để sau này cô chi tiêu vào việc hẹn hò và tặng quà cho Bùi Cận Bạch. Kết quả là tiền mỗi tháng đều đặn đến tay nhưng cô hình như vẫn luôn không tiêu đến.

Lần duy nhất tặng quà là ghim cài áo, bởi vì nghĩ rằng không liên quan đến mục đích hẹn hò nên cô đã dùng tiền của bản thân. Lần hẹn hò duy nhất thì cô lại uống say, đương nhiên là tiền không tiêu đến, còn nhận được lời nhận xét thẳng thắn của Bùi Cận Bạch: "Sau này ra ngoài ra ngoài tốt nhất cô đừng uống rượu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!