Chương 21: (Vô Đề)

Những lời Cố Thư Di nói cũng không sai.

Giống như nhà cửa, xe cộ có cấp bậc, thang máy cũng có cấp bậc rõ ràng.

Trên thị trường có đủ các loại thang máy cao cấp, trung bình và hàng loại kém. Đa phần thang máy trong các tòa nhà dân cư thường là các nhãn hiệu phổ thông, còn thang máy cao cấp thường được sử dụng trong nhiều khách sạn năm sao, bất luận là tốc độ, độ ổn định và an toàn khi vận hành đều vượt trội hơn so với thang máy dân dụng.

Thang máy được sử dụng tại dinh thự Cảnh Nam đương nhiên là loại tốt nhất.

Nhưng một chiếc thang máy đắt tiền như vậy lại gặp sự cố khiến hành khách bị mắc kẹt bên trong, xác suất xảy ra việc này thực sự không nhiều.

Không gian nhỏ hẹp kín như bưng, gió thổi không lọt.

Cố Thư Di ngửi thấy ngoài mùi thuốc khử trùng mang từ bệnh viện ra, trên người Bùi Cận Bạch dường như còn có một mùi hương rất nhạt giống như mùi gỗ ngày đông sau khi tuyết tan đi.

Rất thơm.

Nhưng lúc này cô không có tâm trạng để ngửi, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào việc khi nào có thể ra ngoài.

Hình như nhân viên kiểm tra và sửa chữa đã đến, còn cực kỳ lo sợ gọi điện cho Bùi Cận Bạch, nói có thể còn cần thêm nửa tiếng, thực sự xin lỗi, xin anh hãy đợi thêm một lúc nữa.

Bùi Cận Bạch nghe giọng nói chỉ ước được lấy cái chết tạ tội của quản lý tòa nhà trong điện thoại, đáp lại một tiếng rồi cúp máy.

Cố Thư Di nghe nói còn phải đợi thêm nửa tiếng nữa bèn lập tức đặt túi quà trong tay xuống đất.

Không ngờ hôm nay sinh nhật cuối cùng lại gặp phải loại chuyện này.

Điện thoại của cô sắp hết pin nên lúc này không dùng để chiếu sáng nữa, bây giờ toàn bộ không gian chỉ có ánh sáng yếu ớt hắt ra từ màn hình điện thoại của Bùi Cận Bạch.

Sau khi biết còn phải chờ một lúc nữa, không ai nói gì.

Trong bóng tối, bầu không khí một lần nữa rơi vào sự im lặng chết chóc.

Cố Thư Di nhìn hàng nút bấm lạnh như băng trên bảng điều khiển thang máy trong bóng tối, nhìn một lúc, những câu chuyện ma về thang máy cô từng đọc trước kia bỗng không khống chế được mà hiện lên trong đầu.

Khi còn nhỏ không có điện thoại di động, trường học lại quản lý nghiêm, phương thức giải trí ít ỏi của bọn họ chính là đọc các tạp chí linh tinh.

Cũng có không ít câu chuyện ma với chủ đề thang máy.

Chuyện nút ấn số tầng lầu trong thang máy tự nhiên biến thành nút "chiên xào rán hầm luộc", chuyện về hai người cùng đi thang máy, cuối cùng khi cửa thang máy mở ra chỉ có một người bước ra ngoài.

Nghĩ đến chuyện hai người cùng đi thang máy nhưng cuối cùng chỉ có một người ra ngoài, rõ ràng không có gió, Cố Thư Di lại cảm thấy lạnh cả gáy.

Cô đột nhiên không dám nhìn vào gương mặt của Bùi Cận Bạch ở bên cạnh.

Cố Thư Di tự nhủ phải bình tĩnh, tin vào khoa học, người bên cạnh cô là ông chủ kiêm "chồng sắp cưới" nhà tài phiệt, không phải cái gì khác.

Toàn bộ hành trình người bên cạnh không có bất cứ động tĩnh gì.

Cách tự tẩy não mình của Cố Thư Di là đứng yên không nhúc nhích, cho đến khi toàn bộ trong không gian yên tĩnh, đột nhiên có một tiếng "bốp" vang lên.

Thần kinh của Cố Thư Di vốn đã căng thẳng tột độ, nhất thời bị dọa cho giật mình.

Chân cô còn không cẩn thận đá phải túi quà của mình.

Tiếng động vẫn tiếp tục vang lên trên đầu.

Sau đó cô mới nhận ra rằng tiếng động đó rất có thể là tiếng công nhân đang sửa thang máy ở phía trên phát ra, Bùi Cận Bạch cảm nhận được sự sợ hãi và động tĩnh từ phía Cố Thư Di, khẽ nhíu mày: "Cô sợ cái gì?"

Sau khi nghe thấy giọng của Bùi Cận Bạch, Cố Thư Di liền nuốt nước bọt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!